Lúc này, cả thành phố lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều ngây như phỗng.
Ánh mắt nhìn Diệp Thiên đều run sợ muốn chết!
Chỉ cảm thấy quá kinh khủng!
Kinh khủng đến như thế!
“Không hổ là Diệp Bắc Minh, đấm người ta một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa, thực lực này quá mạnh rồi!”
Lúc này, không biết ai kích động hô lên một tiếng.
Trong nháy mắt, thành Kent như nổ tung.
“Ha ha, vẫn là Diệp Bắc Minh năm đó, sánh ngang với ranh giới vô địch!”
“Sánh ngang với cảnh giới vô địch tộc nhân còn lợi hại hơn nữa, đó đều là nói nhảm, sánh ngang với cảnh giới lợi hại nhất của Diệp Bắc Minh mới đúng, năm đó Thất Đế chiến đấu với Diệp Bắc Minh, bị Diệp Bắc Minh đánh cho không đánh trả được, đây là bằng chứng sánh ngang với cảnh giới mạnh nhất của Diệp Bắc Minh!”
“Không hổ là thần thánh trong mắt người trái đất năm đó, thực lực này kinh khủng quá, đánh cho người cùng cảnh giới đến mức không biết đánh phải đánh chỗ nào, dám hỏi với cùng cảnh giới, ai có thể đánh một trận với Diệp Bắc Minh?”
“…”
Chỉ cần là người trái đất thì không thể không kích động được.
Người trái đất đã chịu áp bức mấy trăm năm rồi.
Hôm nay, cuối cùng cũng có thể mở mặt mở mày rồi!
“Diệp Bắc Minh, tôi là con trai của Tổng quản Đại nội Giang Sơn, lúc trước có quan hệ với ngài rất tốt, ngài còn nhớ bố tôi không?”
“Diệp Bắc Minh, tôi là người gốc Giang Châu, lúc thành lập Tuyết Thần Tông tôi mới bảy tám tuổi, tôi có thể tận mắt chứng kiến ngài vùng dậy, còn chứng kiến sự sa sút của ngài, bây giờ lại được thấy ngài trở thành vương giả, tôi cảm thấy tôi quá vinh hạnh rồi!”
“Diệp Bắc Minh, lúc trước anh trai tôi gia nhập Tuyết Thần Tông của ngài, sau này cùng chết ở núi Côn Luân với người nhà của ngài, nhưng tôi không trách ngài, bây giờ ngài trở thành vương giả, tôi thật sự rất vui mừng, hy vọng ngài có thể quét sạch tộc nhân, để người trái đất chúng ta có thể đứng thẳng lưng!”
“…”
Từng tu sĩ người trái đất bay đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, lôi kéo quan hệ với Diệp Bắc Minh.
“Mẹ ơi, cụ ông lợi hại quá!”
Tú Nhi vỗ đôi tay nhỏ bé kích động nói.
“Ừm ừm!”
Diệp Mộ Hàn gật đầu như gà mổ thóc, vì mình có ông nội lợi hại như thế mà cảm thấy vô cùng vui vẻ và kích động.
Đóa Đóa cười nói: “Cụ ông của Tú Nhi từng đánh cả Hồng Quân, chắc chắn là lợi hại rồi.”
“Ồ! Thế thì cụ ông lợi hại quá!
Tú Nhi vô cùng ngây thơ vô tay.
Dù Diệp Mộ Hàn cảm thấy cô đang nói quá, nhưng cũng thích người ta nói ông nội mình lợi hại, hơn nữa cô ấy cũng hy vọng ông nội mình là thiên hạ đệ nhất không ai có thể đấu lại được!
Mà lúc này, hơn một trăm triệu quân lính đều lấy lại tinh thần trong sự kinh ngạc.
Sắc mặt từng người rất hoảng loạn.
Ngay cả bốn hầu tước cũng nuốt nước miếng, suýt nữa thì nuốt luôn cả lưỡi.
“Diệp Bắc Minh này còn kinh khủng hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng, chẳng trách có thể sinh ra một đứa con trai Hoàng Phủ Tư Thần lợi hại như thế, rốt cuộc chúng ta đã coi thường hắn rồi!”
Trấn Mỹ Hầu hoảng sợ nói.
“Làm sao đây? Không biết công tước còn sống hay đã chết, chúng ta nên làm gì đây?”
Trấn Âu Hầu sợ hãi hỏi.
“Còn có thể làm gì? Giết hắn, sau đó phái người đi báo cho vua biết!”
Trấn Á Hầ nói, gân cổ kêu lên: “Tất cả quân lính có mặt, tấn công Diệp Bắc Minh cho bản hầu!”
Vừa dứt lời.
Rầm rầm rầm!!!
Hơn một trăm triệu quân lính bố trí thế trận cùng với tiên tôn cảnh giới Thái Hư của tộc nhân nhao nhao phóng công kích năng lượng về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên triển khai tiên pháp.
Ép tất cả người trái đất xung quanh anh xuống để tránh cho bọn họ bị hỏa lực tấn công mà chết.
Sau đó.
Anh thi triển Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Không sai!
Dù hai hồn bảy phách của Thái Nhất đã bị rút hết, tu vi cũng bị lấy mất, chỉ còn lại tu vi của cảnh giới Thái Hư cao nhất.
Nhưng!
Ký ức vẫn còn đó, đương nhiên công pháp cũng vẫn còn.
Năm đó khi Hỗn Nguyên Lão Tổ truyền Tứ Tượng Phong Thiên Quyết cho anh, lúc hợp đạo cảnh giới Chân Tiên thì truyền cho anh.
Thế nên cảnh giới Thái Hư đương nhiên cũng có thể triển khai được Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Dù không kinh khủng như thế nhưng đối phó với kim tiên cũng vẫn rất kinh khủng.
Rất nhanh, khi triển khai bốn đường Thiên Quyết.
Tất cả quân lính tộc nhân đều bị vây lại trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Hỏa lực của quân lính đánh vào bức tường ánh sáng vàng sau lưng Diệp Thiên như thể nắm đấm đánh vào tấm thép, chẳng gây tổn thương gì đến bức tường ánh sáng vàng đó.
“Tình huống gì thế?”
“Đây là công pháp gì thế?”
“Hắn đang muốn đóng cửa đánh chó sao?”
Bốn hầu tước cùng với tất cả quân lính tộc nhân đều hoảng hốt.
Diệp Thiên hờ hững nói: “Tôi từng nói muốn bóp gỏi mấy người, thế nên tất cả chết đi.”
Vừa dứt lời.
Trong phạm vi Tứ Tượng Phong Thiên Quyết chuyển động nhanh chóng như vòi rồng, hơn nữa từng luồng ánh sáng vàng có thể giết người bắn ra trên dưới trái phải từ trên tường.
Trong nháy mắt, cả không gian như cối xay thịt cỡ lớn, vặn xoắn giết một trăm triệu quân lính tộc nhân này.
Tiếng kêu khóc, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu cứu… vang vọng khắp không trung thành Kent.
Thành Kent có hơn trăm triệu người đều ngẩng đầu lên, nghẹn họng nhìn trân trối, ngây như phỗng, nhìn một màn kinh khủng có thể khiến linh hồn họ vỡ nát này.
Dần dần.
Không còn tiếng truyền ra từ trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết nữa.
Lúc này Diệp Thiên mới ngừng chuyển động trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Chỉ thấy bên trong là một mớ hỗn độn, tàu chiến Tinh Không tan nát, còn về trăm triệu tộc nhân đó cũng đã biến thành máu tươi màu xanh.
Diệp Thiên thu Tứ Tượng Phong Thiên Quyết lại, phất tay áo, mớ hỗn độn bên trong bị một cơn gió thổi về hướng Đại Tây Dương.
Như thể những người đó chưa từng đến.
Người của thành Kent đều như hóa đá.
Chỉ cảm thấy kinh khủng như thế!
Không hổ là Diệp Lão Ma trong miệng Thất Đế năm đó!
Thực lực này! Thủ đoạn này! Khiến người khác sợ hãi quá rồi!
“Tú Nhi, cụ ông đưa con đến giết chó, có vui không?”
Diệp Thiên xoa cái mặt nhỏ của Tú Nhi hỏi.
Tú Nhi lấy lại tinh thần trong kinh ngạc, gật cái đầu nhỏ.
Cô bé bị thủ đoạn kinh khủng của cụ ông dọa đến ngây người.
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười một tràng dài.
Sau đó hô một tiếng.
“Thổ địa, ra đây.”
Rầm!
Một làn khói xanh bay lên từ mặt đất thành Kent.
Sau đó thấy một ông già chống gậy chợt xuất hiện, run lẩy bẩy chạy đến trước mặt Diệp Thiên, quỳ xuống từ trên không trung.
“Tiểu thần bái kiến Thái Thượng Hoàng!”
Mỗi một hành tinh có người đều có một thổ địa, là chức quan nhỏ mà thiên đình phái đến lưu lại địa giới.
Bọn họ không có quyền quản lý hành tinh, quyền của bọn họ chỉ là thay thiên đình thu thập tin tức, ví dụ như có người của từ thiên giới chạy xuống địa giới, bọn họ có thể quan sát được, sau đó báo cho thiên đình.
Ví dụ như ở đâu có hạn hán, thiên đình quên không cho nơi nào mưa, thổ địa cũng sẽ báo lại cho thiên đình.
Nói chung là bọn họ tương đương với nhân viên báo cáo tình hình.
Người địa giới muốn gọi thổ địa là điều không thể.
Chỉ có thần tiên mới có thể gọi được thổ địa.
Mà Diệp Thiên là Thái Thượng Hoàng, đương nhiên có thể gọi thổ địa ra.
“Cái gì? Thái Thượng Hoàng?”
Xưng hô của thổ địa với Diệp Thiên khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến phát ngốc.
Ngay cả Diệp Mộ Hàn và Tú Nhi cũng nhìn nhau.