Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người trong quán trà đều khiếp sợ nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ hoài nghi, khó hiểu, khó có thể tin.
Tất cả mọi người ở chỗ này đều mới ra đời sau mười chục ngàn năm Diệp Thiên lên Thiên Giới. Khi đó địa cầu sớm đã không có internet cho nên họ đều chưa từng nhìn thấy Diệp Thiên trông như thế nào.
Nhưng từ khi Hoàng Phủ Tư Thần xưng đế đến nay, cũng đã qua chừng năm trăm năm, đồng thời bên trong tư thân từ ở núi Côn Luân do Hoàng Phủ Tư Thần thiết lập có bức họa của Diệp Thiên. Theo ý một số người thế hệ trước sống hơn ba mươi sáu ngàn năm thì đó chính là hình dáng của Diệp Bắc Minh.
Cho nên về cơ bản, tuyệt đại đa số người ở đây đều từng đi qua tư thân từ nên biết Diệp Bắc Minh trông như thế nào.
Mà lão già này không có bất kỳ chỗ nào giống Diệp Bắc Minh trong bức họa, có thể nói là hoàn toàn là hai người khác nhau.
Nhưng vì sao anh nghe xong chuyện của Hoàng Phủ Tư Thần xong lại lệ rơi đầy mặt, tâm tình kích động như thế, còn nói Tư Thần là con trai ngoan của anh?
Tất cả mọi người đều không hiểu.
“Vâng, phụ hoàng.”
Đoá Đoá lau nước mắt, rồi bay lên Bình Thư đài.
Vù vù vù!
Đoá Đoá đổ ra rất nhiều đá linh thạch, đá Thiên Tinh, tiên thảo tiên dược, tiên đan bùa chú, pháp bảo thần binh, ngay cả đá Nữ Oa cũng có từ trong nhẫn không gian.
Cô bé rất cảm ơn Bình Thư tiên sinh đã nói cho cô và phụ hoàng biết chuyện của Tư Thần đệ đệ. Cô bé mới biết được trước đây mình có hơi ghét Tư Thần đệ đệ, còn trên thực tế Tư Thần đệ đệ là một đệ đệ tốt trong nóng ngoài lạnh.
Chỉ bằng việc đã qua hơn ba ngàn năm mà khi Tư Thần đệ đệ trở lại cố hương đã thành lập tư thân từ lúc thân nhân gặp nạn, để vợ con mặc đồ tang mà thương tiếc thân nhân đã qua đời đủ để chứng minh Tư Thần đệ đệ chẳng bao giờ quên bọn họ.
Chỉ bằng việc Tư Thần đệ đệ khôi phục Bắc Minh giáo, để Bắc Minh dạy tiên đế, phụng bồi phụ hoàng làm tiên đế đủ để chứng minh phụ hoàng vô cùng quan trọng ở trong mắt Tư Thần, bằng không Tư Thần cũng sẽ không dùng Bắc Minh giáo đi thống nhất trung tâm vũ trụ thế giới Tinh Hà.
Chỉ bằng việc Tư Thần đệ đệ chỉ định mẫu thân cô bé Tần Liên Tâm làm Thái Hoàng Thái Hậu, mẹ ruột Tư Thần Hoàng Phủ Tang chỉ định Thái Hoàng Thái Phi đủ để chứng minh Tư Thần đệ đệ cũng tán thành mẫu thân cô bé, lấy Nhân Thánh làm thụy hiệu cho mẫu thân cô bé. Có thể thấy được mẫu thân là người hiền lành ở trong lòng Tư Thần đệ đệ. Để Hậu vị cho mẫu thân cô bé làm, mẫu thân của mình thì xưng Thái phi giống mẫu thân Thần Diệp Hy cũng đủ nói rõ Tư Thần đệ đệ trọng lễ pháp.
Những điều này đều làm cô bé quá cảm động.
Trước đây, Tư Thần đệ đệ luôn không nóng không lạnh đối với phụ hoàng, trách phụ hoàng không có trách nhiệm làm phụ thân đối với mình, phụ lòng mẫu thân mình. Mặc dù đã phụ hoàng bồi thường rất nhiều, dù cho mỗi lần trở về từ ngoại tinh và tài nguyên bảo bối cướp đoạt được phụ hoàng đều thưởng cho Tư Thần đệ đệ nhiều hơn chút, nhưng Tư Thần đệ đệ vẫn không nóng không lạnh đối với phụ hoàng, thậm chí khi nhìn thấy phụ hoàng còn không chủ động kêu cha hoặc ba, mà ra vẻ phụ hoàng nợ mình rất nhiều rất nhiều, làm cho cô bé cực kỳ khó chịu.
Hiện tại cô bé mới hiểu được thì ra chỉ là Tư Thần đệ đệ không quen biểu đạt tình cảm trong lòng, có thể nói là lúc đó Tư Thần đệ đệ còn trẻ tuổi, tính tình hơi trẻ con thôi.
Nhưng trên thực tế, Tư Thần đệ đệ vẫn rất yêu phụ hoàng, rất yêu mỗi người trong đại gia đình này.
Sau khi hiểu được, cô bé thề khi đảo ngược thời gian và không gian trở về, cô bé nhất định phải đối đãi tốt với đệ đệ tốt trong nóng ngoài lạnh kia.
“Trời ạ!”
Nhìn thấy bảo vật ở khắp nơi, tất cả mọi người có mặt đều bị dọa sợ đến ngây người.
Phần thưởng này cũng quá phong phú.
“Cái này cái này cái này...”
Bình Thư tiên sinh thậm chí còn sợ không nói ra lời.
Những thứ được ban cho này hoàn toàn đủ mua mười sản nghiệp địa cầu.
Đương nhiên đó là không biết hàng, còn nếu biết hàng thì tuyệt đối sẽ cho rằng những thứ ban cho này đủ mua một nghìn sản nghiệp địa cầu.
“Những thứ này, đều của ngươi.”
Đoá Đoá hào phóng nói.
“Đa tạ cô nương ban cho! Đa tạ cô nương ban cho!”
Bình Thư tiên sinh sắp quỳ trước mắt Đoá Đoá rồi.
Cho Bình Thư nhiều như vậy thì chứng tỏ giàu có bao nhiêu chứ.
Ông ta bình luận sách mấy nghìn năm rồi mà đây là lần đầu tiên gặp phải người nghe hào phóng, lại giàu có như vậy, có thể nói là chấn động và khiếp sợ sâu sắc.
“Người nhà Tư Thần có còn còn sống không?”
Thấy Bình Thư tiên sinh kích động thu đồ được ban cho vào trong nhẫn không gian, Đoá Đoá mới hỏi.
“Có.”
Bình Thư tiên sinh nói: “Hoàng Phủ Tư Thần có cô con gái được gả đến nhà chồng ở Thanh Long Tinh, chỉ có cô con gái này may mắn còn sống, còn tất cả người nhà đều bị nhân tộc giết chết rồi.”
Lời vừa nói ra, mặt Đoá Đoá và Diệp Thiên đều lộ vẻ thương cảm.
“Cô con gái kia của Hoàng Phủ Tư Thần đang ở nơi nào?”
Đoá Đoá lại hỏi.
Đây là cô con gái duy nhất may mắn còn sống sót của đệ đệ nên dĩ nhiên là cô bé muốn tìm.
Bình Thư tiên sinh lắc đầu: “Cô gái này tên là Diệp Mộ Hàn. Sau khi biết được Hoàng Phủ Tư Thần và gia đình bị giết, cô gái ấy có đến Tử Vi Tinh để giết nhân tộc, giết được mấy chục tiểu tướng có thực lực không mạnh lắm của nhân tộc.”
“Cô ấy bị nhân tộc phát lệnh truy nã nên chạy đến địa cầu, và lại giết mười mấy tiểu tướng nhân tộc nên cũng bị nhân tộc địa cầu phát lệnh truy nã.”
“Thế nhưng hiện tại cô ấy chạy đến đâu đi thì không có ai biết. Nếu có người biết rồi tố cáo cho nhân tộc, thì cô ấy đã sớm chết rồi.”
Đoá Đoá như có điều suy nghĩ gật đầu.
“Cô con gái của Hoàng Phủ Tư Thần họ Diệp?”
Đoá Đoá hiếu kỳ hỏi.
Cô bé nhớ kỹ lúc đó Hoàng Phủ Tư Thần có hai đứa con trai đều mang họ Hoàng Phủ, không có đứa bé họ Diệp.
Bình Thư tiên sinh trả lời: “Anh ta và Lam Linh Nhi sinh ba nam ba nữ, ba nam đều mang họ Hoàng Phủ, ba nữ họ Diệp, và Tiêu Nguyệt công chúa của Thiên Khải Tinh sinh ba nam hai nữ và tất cả đều họ Diệp.”
Đoá Đoá và Diệp Thiên nghe vậy thì biết cách làm của Tư Thần.
Lúc đó dòng họ Hoàng Phủ bị tàn sát, chỉ còn Hoàng Phủ Tang và Hoàng Phủ Tư Thần.
Cho nên để kéo dài huyết mạch nhà Hoàng Phủ, nên ngay từ đầu con trai là họ Hoàng Phủ.
Nhưng sau đó huyết mạch của Diệp Thiên cũng bị tàn sát hết, chỉ còn lại đứa con duy nhất mang dòng máu của Diệp Thiên, cho nên sau khi sinh con thì đổi họ Diệp để kéo dài huyết mạch của Diệp Thiên.
“Thực sự là con trai ngoan của trẫm!”
Diệp Thiên lại cảm khái một lần nữa.
Sau đó Diệp Thiên đứng lên nói: “Đoá Đoá, chúng ta đi, chuẩn bị chút nhanh, chúng ta đến nơi thân nhân của chúng ta đã mất.”
“Vâng, phụ hoàng.”
Đoá Đoá bay xuống Bình Thư đài và rời đi cùng Diệp Thiên.
Nhìn Diệp Thiên cõng hai tay trên lưng, rời đi với bóng lưng cô đơn, trong quán trà đều là tiếng nghị luận.
“Đúng rồi, Đoá Đoá không phải là nhũ danh của Diệp Tử Nhu con gái Diệp Thiên sao?”
“Anh ta mở miệng gọi một tiếng Đoá Đoá là con gái của anh ta, lại cảm khái Hoàng Phủ Tư Thần là con trai ngoan của anh ta, lẽ nào anh ta thực sự là Diệp Bắc Minh?”
“Năm đó, Diệp Bắc Minh và cô con gái của mình bị đánh xuống địa cầu. Có người nói họ đã chết, nhưng không ai nhìn thấy thi thể bọn họ, chẳng lẽ bọn họ không chết, mà đã trở về sau hơn ba ngàn năm?”
“Xem ra thực sự là Diệp Bắc Minh đã trở về, cùng màu da với chúng ta mà thực lực lại kinh khủng như vậy, còn không sợ nhân tộc, thấy nhân tộc là ra tay giết, không chút nương tay. Thế này thì quá giống tính cách Diệp Bắc Minh trong truyền thuyết!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!