"Được thôi."
Bình Thư tiên sinh nói bình thư mấy nghìn năm nay, gặp qua rất nhiều kiểu người, có thể nhìn ra ông lão là người độc ác, nếu bản thân không nói câu chuyện của Hoàng Phủ Tư Thần, ông lão này tuyệt đối sẽ bóp chết anh.
Thế là, ông ta chắp tay nói: "Khách uống trà có mặt ở đây, lão phu thật sự bất lực, là không kể không được, nếu tổng độc dẫn người đến đây, mọi người phải làm chứng cho tôi, không phải tôi muốn kể, mà là tôi không thể không kể, xin nhờ các vị rồi!"
Nói rồi, ông ta lên trước bục bình thư ngồi xuống.
Sau đó khoát tay về phía Đóa Đóa.
Đóa Đóa lập tức bước xuống bục, đi về bên người Diệp Thiên.
"Cuối cùng có thể nghe câu chuyện của em trai Tư Thần rồi."
Đóa Đóa rất vui, một bên cắn hạt dưa, một bên chăm chú lắng nghe.
Bình Thư tiên sinh kể sống động như thật.
"Nghe nói ba vạn sáu nghìn một trăm hai mươi ba năm trước, Tuyết Thần Tông tông chủ - Diệp Bắc Minh rơi khỏi Giang Châu, dẫn đầu đại quân một trăm tỷ người phản công Tử Vi tinh, trong lúc công kích Tử Vi tinh, lúc đánh Thất Đế không có khả năng chống trả, tai họa trời giáng, quân Bắc Minh bị tiêu diệt hết toàn bộ, chỉ còn lại hai người là Diệp Bắc Minh và thuộc hạ là Lâm Bá Thiên trốn về trái đất."
"Sau khi Diệp Bắc Minh bại trận, Thất Đế thông qua những tù binh bị giam giữ biết được đại bản doanh của Diệp Bắc Minh ở trái đất, nên đã mở ra cánh cửa truyền tống thông giữa Tử Vi tinh và trái đất, giết chết ân sư của Diệp Bắc Minh là Huyền Cực Tiên Tôn."
"Tuyết Thần Diệp Hyệu biết được Thất Đế giết vào trái đất, liền muốn mở đường vào Thiên Hoang, nhưng trong lúc thông đến Thiên Hoang nhờ thiên lộ, bị Thất Đế cản đường, Tuyết Thần Diệp Hyệu bị Thất Đế đập đến banh xác, cả Tuyết Thần tông cùng với người nhà của Diệp Bắc Minh, toàn bộ đều gặp nạn, chỉ còn lại con gái cưng của Diệp Thiên là Đóa Đóa có Thất Khiếu Linh Lung Tâm hộ thể."
"Thất Đế dùng Đóa Đóa làm mồi nhử, bố trí một đại trận, muốn dụ Diệp Bắc Minh vào bẫy, rồi giết Diệp Bắc Minh trong đó."
"Lúc đó Bắc Lương Vương - Hoàng Phủ Tư Thần đang ở Thiên Hoang Tinh biết tin liền dẫn đại quân Bắc Lương chạy về trái đất, muốn báo thù cho mẹ, nhưng cuối cùng toàn bộ đại quân vẫn bị tiêu diệt, xuýt chút nữa bị Thất Đế giết, may lúc đó Diệp Bắc Minh đuổi đến kịp thời, cứu được Hoàng Phủ Tư Thần."
"Lúc đó Diệp Bắc Minh biết bản thân chạy trời không khỏi nắng, nên đã đưa chiếc nhẫn không gian chứa đựng số lượng lớn tài nguyên tu luyện cho Hoàng Phủ Tư Thần, để thuộc hạ Lâm Bá Thiên đưa Hoàng Phủ Tư Thần rời khỏi, bản thân chủ động đánh vào đại trận của Thất Đế bố trí, đại chiến diễn ra liên tiếp nhiều ngày, lúc đánh trời đất mù mịt, cuối cùng Diệp Bắc Minh cực kì yêu bạn, bị đánh vào bề mặt trái đất, từ đó trên thế gian không còn Diệp Bắc Minh nữa(最终叶北冥极其爱你,被打入地表,从此世间再无叶北冥), nhưng khắp nơi đều lưu truyền truyền thuyết liên quan đến anh, từ đó trái đất bị Chân Võ Giáo thống trị, cho đến hơn ba vạn năm nghìn năm sau có một đám người trở lại trái đất!"
"Đám người này không phải người khác, mà chính là Hoàng Phủ Tư Thần và người thần của cậu ta, còn có Lâm Bá Thiên năm đó dẫn cậu ta rời đi và không ít thuộc hạ đắc lực."
Nghe đến đây Diệp Thiên và Đóa Đóa đều rất hưng phấn.
Nói gần nửa ngày, cuối cùng cũng đến phần mấu chốt rồi.
"Nghe nói Hoàng Phủ Tư Thần đó dẫn theo người nhà về lại trái đất, đầu tiên là phong ấn lại cửa truyền tống dẫn tới Tử Vi tinh, sau đó bắt hết tín đồ của Chân Võ Giáo ở trái đất, số lượng đạt đến hơn tám vạn."
"Đám tín đồ của Chân Võ Giáo này, bị dẫn đến núi Côn Lôn, dưới thiên lộ dẫn tới Thiên Hoang, đó là nơi chôn thân mẹ và các anh chị em của Hoàng Phủ Tư Thần, cậu ta bắt hết người của Chân Võ Giáo đến đó, tận tay từng kiếm từng kiếm chém hết tín đồ của Chân Võ Giáo, dùng máu tươi của bọn họ để cúng tế bố mẹ các anh chị em, cháu trai cháu gái ở trên thiên đàng."
"Sau đó, cậu ta chính thức tuyên bố với trái đất, con trai của Diệp Bắc Minh - Hoàng Phủ Tư Thần quay về báo thù rồi!"
"Lúc đó chân động cả trái đất, cho dù rất ít người tin cậu ta có thể báo thù thành công, nhưng đều ủng hộ hết sức việc cậu ta báo thù!"
"Cậu ta ở núi Côn Lộn, xây một cái miếu thờ tổ tiên, cho người nhà đeo tang để tưởng niệm người đã khuất, bản thân dẫn theo Lâm Bá Thiên cùng một đám thuộc hạ, bắt đầu cuộc hành trình tấn công Tử Vi tinh!"
Nghe đến đây Diệp Thiên và Đóa Đóa khóc đẫm nước mắt.
Lập miếu thờ tổ tiên, đeo tang tưởng niệm người đã khuất.
Điều này đã sâu sắc lấy đi nước mắt của hai bố con.
Diệp Thiên gào thét trong lòng:
"Con trai Tư Thần của bố là một đứa con có hiếu!"
Sau đó, anh thúc giục: "Tiếp tục kể."
Bình Thư tiên sinh uống một ngụm trà, đang muốn tiếp tục kể.
Nhưng ngay trong lúc này, một trận hỗn loạn truyền đến.
"Là tên nào chán sống rồi, giết mười mấy người của tộc tôi, đứng ra cho bổn tổng đốc!"
Lời này vừa nói xong, cả hiện trường hỗn loạn."
"Ôi trời ơi, Tổng đốc dẫn người đến rồi!"
"Nhiều người như vậy, hai bố con này chết chắc rồi!"
"Nhiều cao thủ của tộc như vậy, có thể xé hai bố con ra thành trăm mảnh đó!"
Các vị khách đều vội vàng lùi vào trong góc.
Bình Thư tiên sinh sợ đến trốn dưới bục bình thư, run bần bật: "Chết chắc rồi! Lần này chết chắc rồi!"
Diệp Thiên ngồi qua một bên, bất động như ngọn núi.
Đóa Đóa quay đầu nhìn đi.
Chỉ thấy một người trung niên ăn mặc bảnh bao, dẫn theo một đám mặc áo giáp vàng, đội mũ sắt màu bạc, rầm rộ bước vào quán trà.
Rất nhanh, một đại đội binh sĩ giáp đồng mũ đồng, bao vây quán trà đến kiến chui không lọt.
Khách uống trà co mình lại run cầm cập ở một góc.
Có người bị dọa đến khóc.
"Nói! Là ai giết hết mười mấy người của tộc tôi?"
Tổng đốc nói.
"Là cặp bố con này!"
Tay của tất cả mọi người, đều chỉ về phía Diệp Thiên và Đóa Đóa.
Tổng đốc nhìn qua.
Thấy một lớn một bé, điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi ở đó.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, cảm thấy khá kinh ngạc lại cảm thấy rất khó chịu.
"Giết mười mấy người của tộc tôi, bổn tổng đốc đích thân đến quán trà, còn có thể bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi ở đó, đúng là ăn gan hùm mật gấu, cùng bổn tổng đốc đi qua đó xem, là ai mà to gan đến như vậy!"
"Vâng!"
Rất nhanh, tổng đốc dẫn theo một đám thần tướng giáp vàng mũ vàng và giáp bạc mũ bạc đi đến trước mặt Diệp Thiên và Đóa Đóa.
"Thị dân to gan, thấy tổng đốc còn không mau quỳ xuống!"
Có một tên thần tướng giáp vàng nói.
Diệp Thiên cầm lấy chén trà đậy nắp bên cạnh, mở cái nắm ra thổi hai lần, sau khi uống trà xong mới chậm rãi nói ra vài từ: "Quỳ xuống cho trâmz."
"Cái gì?"
Tổng đốc và thần tướng cùng các binh sĩ toàn bộ đều kinh ngạc đến ngơ ngác!
Tên này, lại dám tự xưng trẫm?
Trẫm là cách xưng hô của hoàng đế, là người thống trị cao nhất mới có tư cách xưng là trẫm.
Cậu ta mặc một cái áo vải, dám tự xưng trẫm đúng thật là điên rồi!
"Cậu là cái thá gì, dám tự xưng trẫm, còn dám kêu bọn tôi quỳ xuống, cậu chán sống rồi đúng không?"
Tổng đốc tức giận nói.
Đóa Đóa nói: "Phụ hoàng tôi là thái thượng hoàng của tam giới, người quản lý tam giới hiện nay là con trai của phụ hoàng tôi, phụ hoàng tôi không dám xưng trẫm thì ai dám đây?"
"Đừng nói là đám kiến như các người, ngay cả nhân hoàng của các người, tất cả sinh linh trên cả địa giới này, đều là người dân của con trai phụ hoàng tôi, thiên đế thấy phụ hoàng tôi còn phải quỳ xuống, các người có lý do gì dám không quỳ?"
"Hahaha!!!"
Tổng đốc cùng các vị thần tướng cấp dưới, toàn bộ đều cười đến ngã ngửa.
"Đây là tên điên mà!"
"Còn thái thượng hoàng của tam giới, chọc ai vậy, kẻ ngốc mới tin lời quỷ quái của con bé đó!"
"Đúng là quá điên rồi!"
Tổng đốc cười đến ra nước mắt, vẫy vẫy tay nói: "Đem hai tên điên này, tử hình ngay tại chỗ cho bổn tổng đốc, tránh để bổn tổng đốc bị cười chết."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!