Bên trong tẩm cung của thượng đế lúc này.
Diệp Thiên mặc bộ quần áo màu trắng ngồi trên ghế rồng, vừa uống trà vừa nhìn cung nữ thái giám thay triều phục Diệp Chiến.
"Đế hậu người xem, Chiến Nhi mặc bộ long bào của Hoàng đế đúng là rất có khí chất thần tiên!"
Diệp Thiên chỉ chỉ Diệp Chiến cười nói.
Cho dù Văn Tuyết Tâm có buồn thế nào đi nữa cũng cố gắng gạt bỏ để tươi cười nói: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Con của bệ hạ giống như bệ hạ, rất có khí chất."
"Ha ha." Diệp Thiên cười sảng khoái.
Đóa Đóa tiến lên cười nói: "Em trai mặc bộ long bào này này sắp trở thành Thiên đế rồi. Chị chúc mừng em nhé!"
Diệp Chiến cười đau khổ, không nói gì.
Anh ấy muốn trở thành Thiên đế sao? Anh ấy không muốn.
Anh ấy muốn cùng phụ hoàng, tỷ tỷ, mẫu hậu suốt đời sống bên nhau, mãi mã không xa cách.
Một khi lên làm Thiên đế là anh ấy mãi mãi ở ba mươi sáu cõi trời. Từ nay cuộc sống sinh hoạt thường ngày đều ở đây. Nói là Thiên đế nhưng thật ra là ngồi tù.
Ngồi tù đã đành, lại còn phải xa cách phụ hoàng và tỷ tỷ.
Bên ngoài anh ấy tươi cười nhưng thật ra đang khóc trong lòng khôn nguôi. Chỉ là anh ấy không dám bày tỏ nỗi buồn, đau lòng, lại càng không dám rơi nước mắt vì thất vọng, không thì phụ hoàng sẽ mắng anh ấy không có tiền đồ.
Diệp Chiến nhoáng cái đã thay xong long bào, đội mũ lên, thiếu một chút uy phong nhưng hơn một chút sức sống. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, nhìn vào thấy tràn trề nhựa sống.
"Đẹp lắm!"
Vẻ mặt Diệp Thiên thoả mãn hài lòng.
"Tuy là không khí phách lắm nhưng khí phách không phải chỉ nhìn bên ngoài, nó cần có nhiều công lao hiển hách tích góp mà thành."
"Đợi sau này có thành tựu rồi thì cũng tự nhiên có uy phong thôi."
Nói đến đây, hắn bẫy tay với Diệp Chiến: "Chiến Nhi qua đây."
Diệp Chiến đi đến đó.
Diệp Thiên kéo tay anh ấy. Tình ý sâu xa nói: "Thiên hạ này là phụ hoàng truyền lại cho con. Ngồi ở chức vị Thiên đế này, chúng sinh đều là con kiến, con chính là người lớn nhất Chư Thiên vạn giới, không cần phải sợ bất kỳ ai hết, cũng không phải quan ngại bất kì kẻ nào. Muốn tạo nên uy phong của con thì phải làm cho thần phật Chư Thiên thấy khiếp sợ khi gặp con, biết chưa?"
"Con biết rồi phụ hoàng, Nhi thần nhất định không làm mất mặt phụ hoàng!" Vẻ mặt Diệp Chiến kiên định nói.
"Thế thì tốt." Diệp Thiên vẻ mặt mừng vui thanh thản.
"Còn nữa". Hắn lại dặn dò: "Thân là Thiên đế, không được thiên vị duy ái bất kỳ thần công nào, phải công bằng để người ta thấy rằng gần vua như gần cọp, không dám tự tìm chân tay thuộc hạ cho riêng mình."
"Đồng thời, con phải học thành thạo sách lược của Thiên đế, chia triều đình làm hai phái, đừng sợ hai bên cấu xé lẫn nhau chỉ sợ bọn họ không cắn xé lại càng cắn xé. Đế vị này của con lại càng vững."
"Đương nhiên, đây là trước khi con vẫy cánh uy phong. Đợi khi con có phe phái rồi, thực sự mạnh lên rồi, có thể trấn trụ Chư Thiên thần phật này rồi, đến lúc đó con muốn thế nào cũng được."
"Nhưng trước khi đầy đủ phe phái ngàn vạn lần không phải sợ bọn họ cắn xé, không cần cảm thấy đau đầu nhức óc. Lúc bọn họ đến tìm con, phải học cách xử lý sự việc công bằng. Đánh ai rồi thì lại phải cho người ấy một quả táo ngọt, để cậu ta vẫn cảm kích khi bị con cho ăn đòn."
"Mặc dù phụ hoàng đã mở đường cho con nhưng đường lối có tốt đến mấy mà không dùng hợp lý thì cũng là bỏ đi thôi."
"Quyền lợi là một con dao hai lưỡi. Con biết cách chơi thì mọi thứ đều là con kiến, nếu chơi không tốt con có thể sẽ tự siết cổ mình."
"Tóm lại, đường đi còn dài, bản thân con cẩn thận bao nhiêu, lưu tâm bao nhiêu thì càng phải động não, học hỏi, thực hiện bấy nhiêu. Biết rõ, nhớ rõ hết chưa?"
"Nhớ kỹ rồi phụ hoàng." Khóe mắt Diệp Chiến đỏ lên.
Anh ấy biết, phụ hoàng cũng luyến tiếc anh ấy, quan tâm anh ấy, hy vọng anh ấy vĩnh viễn ngồi ở vị trí Thiên đế này chứ không phải bị kẻ gian hãm hại.
"Nhớ rồi thì tốt." Diệp Thiên đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của Diệp Chiến.
"Bệ hạ, đã đến giờ lành của lễ nhường ngôi, ngài và thái tử có thể tham dự lễ rồi."
Có một thái giám chạy đến kính cẩn nói.
Diệp Thiên ừ một tiếng, nắm lấy tay của Diệp Chiến.
"Đi, phụ hoàng dẫn con đi đăng cơ."
Dứt lời, hắn dẫn Diệp Chiến đi ra khỏi tẩm cung.
"Hô hô..."
Diệp Thiên và Diệp Chiến vừa đi Văn Tuyết Tâm liền che miệng bật khóc.