"Chỉ kết liễu tôi bằng một ly rượu độc?" Khương Tử Nha kho mà tin được. Phải biết là ở thiên giới chết không hề đáng sợ.
Sau một chén rượu độc kết thúc mạng sống, hồn xuống địa phủ xong có thể đầu thai lại lần nữa.
Nếu như chỉ lấy một chén rượu độc chấm dứt thì cậu ta cảm thấy sự trừng phạt này hình như hơi nhẹ nhàng rồi. Vì thế cậu ta mới cảm thấy rất khó tin.
"Cậu cảm thấy có thể như thế sao?"
Thân Công Báo cười khẩy nói: "Đây chỉ là phương thức kết liễu mạng sống cậu mà thôi. Suy cho cùng các vi kỳ chủ, cậu cũng đã cố gắng vì chủ công mới chống đối lại bệ hạ. Trên chiến trường không có sai hay đúng, chỉ có thắng và thua. Bệ hạ cũng không muốn cho cậu chết quá khó coi, cho nên dùng rượu độc tiễn cậu lên đường."
"Còn sau khi lên đường, chờ ở dọc đường đến hoàng tuyền, Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Thái Ất Chân Nhân, Na Tra, vân vân đều sẽ lần lượt xuống dưới."
"Đến lúc đó bản quan đây sẽ tiễn mọi người đến sáu kiếp luân hồi, kiếp quỷ đói, kiếp súc sinh...Sáu kiếp này, mỗi người đều phải đi lên một kiếp."
"Kiếp sau cùng là kiếp người, còn có thể thành tiên hay không thì phải xem tạo hóa của mỗi người ở kiếp người rồi. Tóm lại sáu kiếp đi một kiếp, đây chính là sự trừng phạt của bệ hạ với mấy người. Đây đã là sự nhân từ lớn nhất đối với mấy người rồi."
Thân Công Báo nói xong, Khương Tử Nha quỳ trên mặt đất, dập đầu bái lạy: "Tạ ơn thiên ân bệ hạ!"
Sau đó cậu ta cầm chén rượu độc lên, uống ực một hơi.
Với cậu ta mà nói sự trừng phạt của sáu kiếp luân hồi xem như là rất nhẹ rồi.
Không làm cho cậu ta vạn kiếp bất phục cũng xem như là bệ hạ nhân từ.
"Ặc..."
Độc tính phát tác, Khương Tử Nha trợn tròn hai mắt, hai chân giật giật, thất khiếu chảy máu, sau đó tắt thở mà chết.
"Ha ha!"
Thân Công Báo cười to một tiếng, nghênh ngang đi ra khỏi nhà lao.
Sau đó cậu ta lại đến một đại thiên lao khác.
"Thân Công Báo, sau khi phong thần có đại xá, có phải chúng tôi được đại xá rồi không?" Thấy Thân Công Báo đi vào, đám người Quảng Thành Tử tinh thần phấn khởi hỏi.
"Đều đang nằm mơ đấy à?"
Thân Công Báo trừng mắt nhìn bọn họ, nói: "Thái Nhất đại đế không định đại xá sau phong thần, định là sau khi truyền ngôi thái tử đại xá, hôm nay bản quan đến đây là muốn tiễn mấy người lên đường."
"Cái gì?"
Chúng tiên cực kỳ hoảng sợ đến bay màu.
"Tôi nghe nói, sư tôn tôi, Phục Hy, Nữ Oa, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Thiên Hà, đều được phục sinh, vả lại chưa phán xét tội chết, đều là tuân theo quy định mà trừng phạt."
"Kể ra tội của bọn họ còn lớn hơn chúng tôi, tại sao bọn họ không phải lên đường, lại còn được phục sinh, còn chúng tôi lại phải lên đường chứ?" Thái Ất Chân Nhân yếu ớt hỏi.
Thân Công Báo vuốt râu cười, nói: "Đó là bởi vì bọn họ là người tai to mặt lớn, các người là nhân vật bé nhỏ. Người tai to mặt lớn có phạm tội lớn như nào đi nữa đều được xử nhẹ đi. Vai vế bé nhỏ như mấy người chỉ có thể đi làm kẻ chết thay thôi."
"Lúc Thái Nhất đại đế trải qua khốn khổ, đã đánh rất nhiều chiến dịch, tướng sĩ Hoàng Thiên quân thương vong nhiều vô kể, ngay cả Thái Nhất đại đế cũng nhiều lần bị trọng thương."
"Không nên giết một nhóm người để an ủi vong hồn tướng sĩ quân Hoàng Thiên, để cho người trong thiên hạ được biết rõ sao?"
"Thế nên chỉ có thể giết mấy người an ủi những tướng sĩ quân Hoàng Thiên đã chết và để nói rõ với giết các ngươi rồi."
Nói đến đây, Thân Công Báo hất tay: "Mang rượu độc lên."
Mấy chục lính canh ngục bưng rượu độc trăm đi vào.
"Đừng ban chết cho chúng tôi mà!"
"Chúng tôi sai rồi, phán chúng tôi bị giam cầm cả đời cũng được, đừng tiễn chúng tôi lên đường được không?"
"Tha cho chúng tôi, tha cho chúng tôi với!"
Rất nhiều người không chịu nổi việc phải chết, khóc rống lên nước mắt chảy dòng dòng.
Bọn họ bị nhốt đánh vào thiên lao đều đã bị rút hết xương cốt, chẳng khác gì người phàm nên không thể kéo Thân Công Báo cùng chết.
"Mong tự giác một chút, mỗi người một chén, uống xong rồi lên đường. Bản quan tiễn các người đến sáu kiếp luân hồi. Nếu dám không uống, trực tiếp dùng thiên lôi địa hỏa đánh vào vạn kiếp bất phục!" Thân Công Báo quát.
"Ực ực..."
Bên trong nhà lao tràn ngập tiếng khóc. từng người từng người một bưng chén rượu độc đi đến, từng người từng người uống hết rồi từng người từng người đông cứng trong nhà lao.
"Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù, ba người không cần uống, bệ hạ nhân đức cho ba người một con đường sống, chờ thái tử đăng cơ xong được đại xá đi." Thân Công Báo nói.
"Tạ ơn thánh ân của bệ hạ!"
Ba người Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù cúi lạy sát đất.
Một thiên lao lớn nhốt mấy trăm trọng thần của thiên đình rất nhanh đều bị đưa xuống xuống địa ngục, chỉ còn ba người Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù.
Sau đó, Thân Công Báo cũng đi qua cánh cửa truyền tống, đi đến minh giới, đến đường tới hoàng tuyền, Khương Tử Nha và những người khác đều bị mắc kẹt trên đường Hoàng Tuyền bởi những người lính âm và linh hồn của họ đều bị xích lại, giống như những xiên thịt cừu với hàng trăm linh hồn đã chết được xâu lại với nhau.
"Các vị thấy thế nào? Không khí của mình giới dễ thở chứ?" Thân Công Báo cười hỏi.
Ai cũng phẫn nộ nhưng không dám nói.
Thân Công Báo bây giờ rất mạnh, người tin cậy bên cạnh Thái Nhất đại đế, quan bái Thừa tướng, dưới một người trên vạn người thì ngay cả Phong Đô đại đế của minh giới, Thập điện Diêm vương, toàn bộ âm binh của minh giới, tất cả đều phải nghe lời của Thân Công Báo. Nếu như dám mắng chửi Thân Công Báo một câu, bị Thân Công Báo gây khó dễ, bị đày ở kiếp súc sinh ngàn vạn lần thì quá thảm rồi.
Cho nên bọn họ dù có phát cáu đến thế nào đi nữa cũng chỉ có thể chịu được thôi.
"Hắc Bạch, Vô Thường, tiễn mọi người lên đường."
Thân Công Báo hắng giọng, cưỡi lên một con ngựa lớn đi trước.
"Được lắm Thừa tướng!"
Hắc Bạch, Vô Thường lôi dây xích sắt, kéo đám người Quảng Thành Tử đi theo. Cứ đi cứ đi rồi đến bên trên cầu Nại Hà.
"Thừa tướng!" Mạnh Bà cung kính hành lễ.
"Chuẩn bị xong canh Mạnh Bà rồi chứ?" Thân Công Báo hỏi.
"Thưa Thừa tướng, đều chuẩn bị đầy đủ cho họ rồi." Mạnh Bà nói.
"Không có nước đấy chứ?" Thân Công Báo hỏi.
Mạnh Bà nói: "Không dám cho nước."
"Nếu như ai uống rồi mà vẫn còn ký ức, bản quan lôi cô ra hỏi tội." Thân Công Báo cảnh cáo một câu sau đó quay người đi về phía đám người Quảng Thành Tử hô: "Đến đây hết đi. Mỗi người một bát, uống xong thì vứt hết ký ức ở kiếp này xuống cầu Nại Hà. Để tránh còn ký ức thì ở kiếp súc sinh mấy người tu thành yêu, thì năm kiếp còn lại không có cách nào tu thêm được nữa."
Những người này có đoạn ký ức nào là không có thành tựu chứ?
Chỉ khi nào uống xong canh Mạnh Bà, không còn ký ức nữa thì thành tựu trước đây của bọn họ cũng không còn nữa.
Cái gọi là nâng được thì buông được, muốn cho bọn họ buông bỏ bao nhiêu vinh quang ngày trước. Với bọn họ mà nói thật sự quá khó khăn rồi!
"Sớm biết có ngày hôm nay thì trẫm cần gì phải làm con rối cho hồng quân chứ!" Ngọc Đế liên tục than khóc.
"Đúng là sai một li đi một dặm mà!" Chúng tiên thở ngắn than dài.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!