Côn Bằng lão tổ nghe vậy, vẻ mặt giận dữ: "Con cậu cậu không biết quản lý, cậu ta bị lật đổ đế vị, chịu khổ sát hại, Huyền Nữ muốn trách thì phải trách cậu, trách tôi làm gì?"
Diệp Thiên vừa nghiêm túc vừa thật thà: "Trẫm muốn dẫn Huyền Nữ trở về tìm mẹ, Chiến Nhi là kết quả của thiên giới, trẫm không mai đi được, bắt buộc phải ở lại thiên giới."
"Năng lực nó có hạn, thực lực lại càng có hạn, cần có người giúp đỡ, cần từ từ trưởng thành. Ngay cả Trấn Nguyên Tử rảnh rỗi như vậy cũng đồng ý sẽ giúp đỡ với trầm rồi, Côn Bằng cậu có lí do gì mà không đồng ý?"
"Trẫm cho cậu vào ba mươi ba cõi trời, thống ngự yêu tộc, nhân tiện giúp đỡ Chiến Nhi một chút, việc này khó lắm sao?"
"Huyền Nữ coi cậu là người thân, Chiến Nhi là em trai của Huyền Nữ, cậu giúp Chiến Nhi cũng như giúp Huyền Nữ, có gì đâu mà khó xử? Do Chiến Nhi không tôn trọng, không khách khí hay không gọi cậu là chú rồi?"
Côn Bằng lão tổ liền nghẹn giọng. Mặc dù cậu ta có oán giận Diệp Thiên nhưng không thể không thừa nhận người thân của Diệp Thiên đều rất khôn ngoan khéo léo.
"Thôi thôi!" Côn Bằng bất đắc dĩ nói: "Tôi giúp đỡ con trai cậu là được rồi chứ gì? Thật không hiểu kiếp trước đã tạo nghiệp gì, rõ ràng có mối hận cướp vợ với cậu mà vẫn phải giúp đỡ cậu."
"Nhưng không phải tôi nể mặt cậu mà là nể mặt Huyền Nữ. Cậu đừng có tự dát vàng lên mặt."
Diệp Thiên cười cười: "Việc này chắc chắn phải nhờ công của Huyền Nữ. Trẫm không cần công lao này."
Dứt lời, hắn lấy chuông Đông Hoàng ra đặt lên bàn.
"Trẫm phải về nhân gian, thú vui này cũng không mang về được, tạm thời cho cậu giữ. Nếu có ai dám làm loạn vì Chiến Nhi là thượng đế của thiên đình thì dùng chuông Đông Hoàng đè chết."
Nói đến đây, Côn Bằng lão tổ cũng không nhận ra dáng vẻ của một pháp bảo. Chuông Đông Hoàng này chính là vật quý nhất trong những pháp bảo.
Cho nên, cậu ta không từ chối, vui vẻ nhận lấy đồng hồ mà Diệp Thiên tặng cho.
"Sau khi trở về hạ giới, cậu phải chăm sóc tốt Huyền Nữ cho tôi. Nó đã chết một lần rồi, ngàn vạn lần không thể để nó chết một lần nữa, biết chưa?" Côn Bằng lão tổ dặn đi dặn lại.
"Trong lòng trẫm tự có tính toán." Diệp Thiên gật đầu: "Trẫm sẽ bảo vệ nó thật tốt, tuyệt đối không để nó chết một lần nữa."
"Bao lâu nữa mới về được thiên giới?" Côn Bằng lại hỏi.
Diệp Thiên nói: "Chờ vợ con trẫm già, lớn đều có thể vào Thái Ất, đến lúc đấy sẽ về thiên giới."
"Chỉ là không chắc là bao lâu nữa. Ít thì nghìn năm, nhiều thì vạn năm, thậm chí mười vạn trăm vạn năm cũng rất có thể."
Côn Bằng lão tổ liếc mắt một cái: "Cậu phải sinh bao nhiêu đứa con mới dùng hết tưng đấy thời gian chứ?"
"Ha ha!"
Diệp Thiên cười lớn một tiếng, rời khỏi Vô Lượng Quan.
Sau đó, tiến về phía cung Bích Du ở ba mươi bốn cõi trời.
"Bệ hạ, sao ngài lại có thời gian rảnh rỗi đến chỗ tôi chơi vậy?" Thông Thiên giáo chủ vẻ mặt vui cười đón chào.
Diệp Thiên than thở nói: "Trẫm sắp quay về hạ giới rồi, dự định truyền đế vị cho Chiến Nhi, lại sợ Chiến Nhi ngồi không yên đế vị này, vì thế chạy vạy khắp nơi tìm đường tốt cho nó, để tránh người khác cướp đi đế vị."
"Thế là đến tìm cậu rồi."
Thông Thiên giáo chủ cười ha ha: "Bệ hạ lo lắng quá rồi. Thiên đình có hàng trăm tỷ đại quân, hồng quân lại đã chết, Trấn Nguyên đạo hữu lại là một người nhàn rỗi, không có hứng thú với quyền thế."
"Có nhiều đại quân như vậy, hơn nữa còn có Thông Thiên tôi giúp đỡ, nhất định giữ vững được đế vị của thái tử."
"Đương nhiên, tốt nhất bệ hạ nên phế tu vi của Thái Thượng Nguyên Thủy đi, hoặc là giáng chức, nếu không bệ hạ trở lại hạ giới rồi thì không dễ đối phó được mấy kẻ phản diện ấy.
Diệp Thiên cười cười: "Trấn Nguyên Tử, Côn Bằng đều cũng đã đồng ý trẫm Chiến Nhi rồi. Lại thêm Thông Thiên cậu nữa, có ba vị thánh nhân địa vị quan trọng trấn giữ thiên đình, trẫm phế tu vi của họ hay không cũng như nhau cả, họ còn không dám rời khỏi nhà tù mà trẫm đã vẽ cho họ chứ nói gì đến phản loạn."
Thông Thiên miệng cười cứng đờ.
Không nghĩ tới Diệp Thiên lại kéo cả Trấn Nguyên Tử rảnh rảnh rỗi rỗi đến giúp đỡ rồi. Vốn dĩ còn tưởng rằng bản thân có thể dưới một người trên vạn người. Xem ra bây giờ không có cơ hội đấy nữa rồi.
"Thông Thiên, trẫm vẫn cho cậu ở lại ba mươi bốn cõi trời, cậu không có ý kiến gì à?" Diệp Thiên hỏi.
"Không...không có."
Thông Thiên giáo chủ cười nói: "Ba mươi bốn cõi trời này, tôi cũng ở quen rồi. Cho dù bệ hạ có cho tôi ở ba mươi lăm cõi trời, có khi tôi còn chẳng đi."
Diệp Thiên cười ha ha. Sở dĩ hắn không giết đám người Thái Thượng Nguyên Thủy chính là vì để kìm hãm Thông Thiên. Bởi vì Thông Thiên vốn cũng không phải lương thiện, một mình Thái Nhất cậu ta có thể trấn trụ được. Diệp Chiến thì không trấn trụ được, cho dù Thông Thiên không tranh giành đế vị của Diệp Chiến, độc quyền triều chính, một nhà độc địa, chờ cho lực lượng tiệt giáo phát triển đến một quy mô nhất định thì rất nguy hiểm đến thiên đình, đến lúc đấy khó mà giữ được đế vị của Diệp Chiến.
Mà giữ lại Nguyên Thủy Thái thượng, đặc biệt là Nguyên Thủy không đối phó với Thông Thiên, hai bên chế hành để giữ thế cân bằng. Cho dù Thông Thiên cậu ta có nhảy như thế nào cũng không lũng đoạn được triều chính, Diệp Chiến không trở thành con rối nữa rồi. Mặc dù trên triều đình cãi nhau lộn xộn, có chút đau đầu nhức óc, nhưng chắc chắn sẽ giữ vững được đế vị.
Từ khi Thông Thiên bảo Diệp Thiên phế đi tu vi của Thái Thượng Nguyên Thủy, dễ nhìn ra rằng ông ta cũng có chút dã tâm.
"Trẫm quay về hạ giới, Hoàng Thiên kiếm cũng không mang theo được, để lại cho cậu làm thượng phương bảo kiếm. Cậu phải kiềm chế chút, đừng có mà ai cũng giết, ai tạo phản thì mới giết, biết chưa?" Diệp Thiên dặn dò, để tránh Thông Thiên lấy đi giết Thái Thượng Nguyên Thủy.
"Đa tạ bệ hạ ban tặng. Thông Thiên tôi nhất định dốc hết sức lực giúp đỡ thái tử điện hạ giành được bá nghiệp!" Hai tay Thông Thiên tiếp nhận Hoàng Thiên kiếm.
"Cậu nói như vậy là tôi yên tâm rồi."
Diệp Thiên vỗ vỗ vai của Thông Thiên, rồi sau đó trở về ba mươi sáu cõi trời.
Những ngày sau đó hắn đều ở bên cạnh Văn Tuyết Tâm và Diệp Chiến.
Dù sao cũng sắp chia xa rồi phải ở cạnh hai mẹ côn họ nhiều hơn. Nếu không sau này hai mẹ con họ không gặp được hắn nữa rồi. Ít nhất là không nhìn thấy được trong một khoảng thời gian rất dài.
Thoáng một cái đã trôi qua một tháng.
Asura dẫn theo Thân Công Báo cùng với năm tỷ đại quân trở về thiên giới.
"Thần Thân Công Báo, chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, diệt trừ được hồng quân, trọng chưởng tam giới." Thân Công Báo quỳ lạy sát đất.
"Đứng dậy đi."
Diệp Thiên cười cười, khá là thích Thân Công Báo, người biết khéo léo và biết cách nịnh hót.
"Tạ ơn bệ hạ!" Thân Công Báo cười khanh khách đứng dậy, hỏi: "Bệ hạ, phong thần phong xong rồi sao?"
"Vẫn chưa, chờ cậu về làm chủ, cậu đồng ý không?" Diệp Thiên cười hỏi.
Thân Công Báo vô cùng xúc động, lại quỳ xuống lần nữa.
"Tạ ơn bệ hạ đã giao phó một việc quan trọng như vậy cho thần. Thần rất vui lòng chủ trì, có nằm mơ cũng mơ được chủ trì."
"Ha ha!" Diệp Thiên cười to.
"Đúng rồi bệ hạ."
Thân Công Báo lại hỏi: "Giết chết Khương Tử Nha rồi sao?"