Lời này nói ra, cả tấm thân già của Hồng Quân run lên.
Lập tức ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy một khuôn mặt to lớn hiện lên từ quy luật thiên đạo trên đỉnh đầu.
Khuôn mặt này to lớn như trời.
Trông mặt mày hiền hậu, lông mày trắng như tuyết, dài như thác nước chảy xuống, lơ lửng ở hai bên mặt.
Đôi mắt giống như biển tinh tú, vô cùng sâu sắc. Tráng lệ vô biên, bốn mắt nhìn nhau, Hồng Quân đột nhiên cảm thấy như hồn phách đều bị thu vào đó, trong nháy mắt một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy toàn thân, khiến ông ấy sợ run lên.
“Sư sư sư...sư tôn...”
Đôi môi Hồng Quân run rẩy, nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
Cả người, nhất thời lâm vào nỗi hoảng sợ vô tận.
“Ha ha, sư tôn cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”
Trấn Nguyên Tử liền phấn chấn tinh thần, ngang nhiên cười lớn.
Sau đó giơ hai tay lên, quỳ xuống đất, rồi cúi xuống đất, dùng giọng điệu cung kính nhất trong cuộc đời mà nói: "Đệ tử Trấn Nguyên Tử. Bái kiến sư tôn, chúc sư tôn vạn thọ vô biên, đại đạo bất hủ!"
Ngay sau đó.
Diệp Thiên cũng quỳ xuống cúi lạy.
“Đệ tử Thái Nhất, bái kiến sư tôn!”
Và sau đó.
Hơn trăm nghìn tỷ người, tất cả đều quỳ lạy trên mặt đất, cùng hô to một tiếng:
“Vãn bối bái kiến Hỗn Nguyên lão tổ!”
Trong một thời gian.
Ai nấy đều vô cùng cung kính quỳ lạy trên mặt đất, giọng nói cung kính chấn động trời đất, giọng nói vang khắp cả thiên hạ.
“Đứng dậy hết đi.”
Hỗn Nguyên lão tổ ôn hòa nhã nhặn lên tiếng.
“Tạ sư tôn!”
“Tạ Hỗn Nguyên lão tổ!”
Tất cả mọi người đều đứng lên.
“Đồ đệ Hồng Quân của tôi đã biến thành ma, quên cả gốc gác, nhìn thấy vi sư mà cũng không biết hành lễ sao?”
Hỗn Nguyên lão tổ hỏi với một giọng điệu có vẻ rất bình tĩnh, dường như không nghe được chút tức giận nào từ lời nói của ông ấy.
Nhưng cả tấm thân già của Hồng Quân lại run lên, búa Bàn Cổ cũng rơi xuống quy luật đại đạo, ông ấy vội vàng quỳ lạy trên mặt đất.
“Đệ tử Hồng Quân, bái bái sư tôn, chúc sư tôn thọ phúc đạo tề!
“Hồng Quân, con sai rồi.”
Hỗn Nguyên lão tổ nhẹ nhàng nói: "Đạo chẳng qua chỉ là hóa thân của vi sư, đạo bị diệt thì vi sư cũng sẽ không không sao cả, vạn vật thuận theo sự phát triển tự nhiên của nó, cuối cùng có một ngày, sẽ có một đạo khác, thay thế đạo của vi sư, con chúc vi sư thọ phúc đạo tề. Đây là nguyền rủa vi sư chết sớm sao?"
“Đệ tử không dám.”
Hồng Quân vội vàng run rẩy nói: "Ý của đệ tử là, chúc sư tôn bất tử bất diệt, cũng không có ý nguyền rủa sư tôn, mong sư tôn chớ tức giận."
"Vi sư không tức giận với con, giận là giận con không coi vi sư ra gì thôi."
Hỗn Nguyên lão tổ yếu ớt thở dài.
Tấm thân già của Hồng Quân liền run lên, mồ hôi lạnh đều toát ra đầy đầu, vội vàng nói: "Sư tôn, đệ tử sao dám không coi ngài ra gì chứ, bô lão ngài hiểu lầm đệ tử rồi."
Hỗn Nguyên lão tổ nói: "Thái nhất là đại đệ tử của vi sư, là đại sư huynh của con, tính tư lợi của con quá cao, tàn sát đại sư huynh của con, đệ tử của vi sư, đây còn không được coi là xem thường vi sư sao?"
"Trước khi hóa thân đại đạo vi sư đã từng nói, trong sư huynh đệ các con, phàm là có người nhập ma, vi sư sẽ trục xuất ra khỏi môn phái, đánh giết kẻ bị nhập ma, con không để ý đến lời dạy bảo của vi sư, nhất định nhập ma. Đây cũng không được coi là xem thường vi sư sao?"
"Con thành ma cũng đành, vi sư cảnh cáo con, nhưng con lại không hiểu mà thu lại, không tự phế ma pháp, cải tà quy chính, mà tiếp tục lấy thân ma thực hiện những hành vi hung ác, đuổi tận giết tận đồng môn sư huynh đệ, đây còn không tính là không coi vi sư ra gì sao?"
"Từ xưa chính tà không cùng tồn tại. Vi sư là người đầu tiên sáng lập ra Đạo, đại diện cho chính nghĩa, con lấy thân thể tà ma, sử dụng phương pháp tà ma, phá hủy pho tượng của vi sư, chẳng lẽ cũng không tính là coi thường vi sư sao?"
"Vi sư vốn không muốn quản, mở một mắt nhắm một mắt, dù sao lòng bàn tay hay mù bàn tay cũng đều là thịt, vi sư cũng không thể giúp Thái Nhất đối phó con."
"Nhưng con đã nhiều lần phạm sai lầm, khiêu khích vi sư đến cùng, hoàn toàn không coi vi sư ra gì, chuyện quá tam ba bận. Con đã vượt quá giới hạn này, vi sư không thể không hiện thân, trừng phạt cái tên khi sư diệt tổ như con."
Khi lời nói được thốt ra.
Trên quy luật đại đạo, khuôn mặt hiền hậu to lớn đột nhiên hóa thành một luồng bạch quang và lao xuống.
Sau đó liền nhìn thấy, một bóng người mặc đạo phục màu trắng, râu tóc cũng trắng, trán như đỉnh núi, mũ mão đạo sĩ ngọc thạch, ngồi trên lưng một con Cự Thú Hỗn Độn, xuất hiện trước mặt Hồng Quân.
Hồng Quân sợ đến mức lá gan như sắp nổ tung.
Vội vàng giải thích: "Sư tôn, đệ tử giết Thái Nhất. Thực tế là vì phương pháp quản lý tam giới của ông ấy có vấn đề, ông ấy dung túng việc lan tràn chúng tiên thiên hạ phát triển, mạnh mẽ ủng hộ mở rộng dân số, không ngăn chặn sự phát triển của dân số. Ông ấy muốn nhìn thấy tam giới phồn hoa, không biết sau sự phồn hoa này, ẩn giấu nguy cơ to lớn gì đâu!"
"Lãnh địa tam giới lớn như vậy, dù cho dân số phát triển bành trướng, mặc dù có thể nhất thời thịnh vượng, nhưng về lâu dài, khắp nơi đều là người, sẽ phá hủy chuỗi sinh thái tam giới, làm cho chim thú không có nơi trú chân, dần dần đi về phía diệt chủng, khắp nơi đều bị nhân loại chiếm lĩnh, khi đó sẽ mang đến cho Tam Giới một hậu quả không thể bù đắp lại."
"Đệ tử tiêu diệt Thái Nhất. Thêm thiên đạo lôi kiếp, ngăn chặn việc phát triển dân số, làm cho sinh thái của tam giới ổn định, ngăn chặn sự tuyệt chủng của các loài, đệ tử không những không có tội, còn có công lao đó sư tôn à!"
“Sở dĩ thành ma, thật sự là bị ép đến bước đường cùng, bất đắc dĩ lắm mới biến thành ma, chính là cái gọi là người không vì mình trời tru địa diệt, đệ tử thành ma tuy có sai, nhưng suy ra cũng có thể tha thứ mà sư tôn!”
"Về việc đuổi tận giết tận Thái Nhất và Trấn Nguyên Tử, thật sự là hai người này liên thủ coi thường đệ tử, bọn họ không cho đệ tử đường sống, đệ tử không phản kích, chẳng lẽ phải ngồi chờ chết, bị hai người bọn họ hại sao?"
"Phá vỡ bức tượng của sư tôn, đệ tử cũng là do bất đắc dĩ mà thôi, thật sự là Trấn Nguyên Tử quá đê tiện trơ tráo, ông ta cố ý lấy pho tượng của ngài làm trận nhãn, là hắn ngỗ ngược trước. Đệ tử buộc lòng phải đập vỡ pho tượng, nếu không đệ tử phải bị nhốt trong đại trận vĩnh viễn không ra được đó sư tôn à."
"Cho nên mong sư tôn rộng lượng mà xem xét, tha thứ cho tội lỗi của đệ tử, không nên nhúng tay vào việc này. Tiếp tục làm đại đạo của ngài, thuận theo nguyên tắc tự nhiên của đạo pháp của ngài được không?"
“Được thôi.”
Hỗn Nguyên lão tổ nói: "Con tự phế đi ma pháp, vi sư liền không tham gia vào cuộc tranh giành giữa sư huynh đệ các con nữa, tự khắc rời đi."
“Không được.”
Hồng Quân liều mạng lắc đầu: "Bây giờ con không thể tự phế ma pháp, một khi tự phế ma pháp, đệ tử liền đánh không lại Thái Nhất, bởi vì đệ tử chỉ còn lại một thân một mình, Thái Nhất không chỉ có Trấn Nguyên Tử hỗ trợ, còn có nhiều đại quân như vậy, phế đi ma pháp thì chỉ còn một con đường chết thôi."
“Muốn phế đi ma pháp, cũng phải đợi đệ tử tiêu diệt Thái Nhất rồi mới phế được, bởi vì đệ tử thành ma, đều là do Thái Nhất ép, sư tôn xin ngài hãy đồng ý với đệ tử một lần này!”
Nực cười.