Ầm vang long trời.
Quả cầu khí đen ép tới, khói bụi văng tung tóe.
Bên trong địa tâm, tuy rằng không gian rất lớn.
Nhưng Hồng Quân đánh khí đen ra, có thể so với một ngôi sao, nhồi cả không gian vào đó, dưới áp suất của khí đen, không gian với cấu tạo và tính chất của đất đá cao thấp khác nhau, giống như bị máy ủi đất ngấu nghiến, tạo thành một con đường đất đá ngang dọc cuồng bạo, như muốn đè bẹp Diệp Thiên.
"Ma khí mạnh thật."
Thần sắc Diệp Thiên hơi đổi.
Tự sau thần ma đại chiến, Thái Nhất xưng đế, quét sạch ma tử ma tôn trong thiên hạ, dùng năm trăm thâm niên, dẹp yên toàn bộ ma tử ma tôn trốn chui lủi khắp thiên hạ.
Từ đó về sau, trong tam giới ma vật mai danh ẩn tích, cơ hồ không thấy được tung tích.
Có thể nói, Thái Nhất đã quá lâu không cảm nhận được ma khí.
Mà lúc này Hồng Quân đẩy ma khí ra, ma khí so với Đặng Thiên mạnh hơn rất nhiều.
Đặng Thiên Trên thực tế đã trở nên rất đáng sợ, nếu không phải hắn dựa vào pháp bảo để chiếm ưu thế, nếu cùng Đặng Thiên đơn đả độc đấu, muốn thắng Đặng Thiên là việc khó khăn vô cùng.
Mà ma khí của Hồng Quân, còn ghê gớm Đặng Thiên, có thể thấy sau khi hóa thành yêu ma, Hồng Quân đáng sợ tới cỡ nào.
Với ma khí cỡ này, Diệp Thiên biết, chỉ sợ hắn đã không còn là đối thủ. của Hồng Quân
Có điều Diệp Thiên cũng không phải hạng người nhát gan sợ phiền phức.
Đối mặt với đột kích ma khí cuồng bạo này, bàn tay hắn mở ra.
Thiên thư xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
"Phá."
Hét lớn một tiếng.
Diệp Thiên kích động thiên thư công kích, nhắm thiên thư nghiền áp ma khí đang đến.
Hự.
Một tiếng hét vang xé không gian.
Một luồng kim quang xù xì như cành cây lớn, nhanh gấp trăm lần vận tốc ánh sáng bắn ra ngoài, mạnh mẽ oanh kích ma khí.
Chỉ nghe một tiếng nổ uỳnh.
Ma khí cùng kim quang đồng thời va chạm nứt ra.
Dẫn đến tiếng nổ mạnh, không gian bị nổ tung.
Cú nổ mạnh sinh ra năng lượng khủng khiếp, uy lực có thể so với trăm quả Diệt Thiên Đạn, nổ khiến cả Tây Vực chấn động, cũng dẫn đến động đất cực mạnh, bề mặt quả đất đột ngột nảy lên, nứt ra thành vô số hoa văn phủ kín cả Tây Vực, không biết bao nhiêu công trình kiến trúc bị phá hủy trong cơn động đất cực mạnh này.
Không biết bao nhiêu sinh linh, bỏ mạng trong những tòa nhà sụp đổ vì động đất.
Cả Tây Vực, nháy mắt trở thành một đống Hỗn Độn.
Nơi nơi đều là tiếng thét chói tai, tiếng khóc tiếng la, tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên...
Tác thành phố lớn vốn phồn hoa nơi Tây Vực đều biến thành phế tích chỉ sau một cú va chạm.
Đùa à.
Ở trung tâm một hình cầu rất lớn, sau khi nổ tung tạo ra năng lượng khủng khiếp, thương vong lớn cỡ nào, tưởng tượng một chút là biết.
Cũng vì là Tây Vực rất lớn, không biết có bao nhiêu triệu Tử Vi Tinh như vậy.
Nếu giữa địa tâm của Tử Vi Tinh đột kích như vậy, cả Tử Vi Tinh đều nát vụn.
Dưới cú đột kích này, Diệp Thiên bị chấn động từng bước lui về phía sau, lui vài chục bước mới đứng vững.
Nhưng Hồng Quân, chỉ cần lui hai bước về phía sau là có thể đứng vững vàng.
"Ha ha"
Hồng Quân ngửa đầu cười to.
"Thái Nhất ơi là Thái Nhất, năng lực ngươi cũng tới đó mà thôi, ở trước mặt ta, ngươi không chịu nổi một kích như vậy, ngươi lấy cái gì để đánh bại ta. Ngươi nói cho ta nghe xem, ngươi lấy cái gì đánh bại ta."
"Ha ha ha..."
Ông ta cười vô cùng càn rỡ.
Bởi vì với một kích này, ông ta có thể phán đoán chính xác, thực lực của ông ta đã bỏ xa thực lực Diệp Thiên bao nhiêu.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Cảnh giới ngang nhau, ma so với đạo mạnh hơn một chút.
Cho dù Hồng Quân không nuốt chửng Đặng Thiên, mà trực tiếp hóa thành yêu ma, với tu vi không chênh lệch lắm giữa Hồng Quân và Thái Nhất, Hồng Quân sau khi hóa thành yêu ma, thực lực cũng có thể vượt hơn hẳn Thái Nhất.
Huống chi sau khi nuốt chửng Đặng Thiên, thực lực của ông ta nâng cao một bậc.
Tuy rằng không đạt được cảnh giới đại đạo viên mãn, nhưng cũng không cách viên mãn quá xa, huống chi ông ta vẫn là ma, năng lượng đánh ra khủng khiếp không gì sánh được, vượt trội hơn Diệp Thiên rất nhiều.
"Tốt nhất ngươi đừng chạy."
Diệp Thiên lạnh giọng nói, phóng ra Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
"Diệt gọn."
Hồng Quân đang đắc ý dạt dào, nhất thời sắc mặt thay đổi.
Nhìn thấy Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, giống như linh dương nhìn thấy báo săn mồi, cảm giác sợ hãi kéo đến phi thường mãnh liệt, căn bản không dám dừng lại hơn một giây.
Bởi vì chậm một giây thôi, là có có thể bị vây trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, đến lúc đó không ai giúp ông ta phá vỡ Tứ Tượng Phong Thiên Quyết từ bên ngoài, ở bên trong phá không ra, thời điểm đó chính là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cho đến chết.
Cho nên ông ta bật người biến thành một luồng khí đen, lợi dụng cấu tạo và tính chất của đất đá, vọt thoát lên mặt đất, mới tránh được giam cầm của Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Ngay sau đó, Diệp Thiên cũng bay ra bề mặt trái đất.
Liếc mắt một cái chung quanh, trước mắt nơi nơi đều là thương vong thiệt hại, núi sập, đất lở.
Chỉ biết một kích vừa rồi ccủa Hồng Quân kia, tạo thành vô vàn thương tổn cho Tây Vực.
Vốn đâu, hắn là không quan tâm tính mạng người Tây Vực.
Nhưng tìm thấy Hồng Quân, công lao của người Tây Vực không thể không kể, là bọn bọ dùng kỹ thuật tiên tiến, mới tìm được Hồng Quân, cho nên nếu có thể kkhông mang đến thương vong quá lớn cho họ, thì sẽ cố hết sức không mang đến cho bọn họ thương vong quá lớn.
Kết quả là.
Diệp Thiên lại phóng ra Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
"Thái Nhất, giỏi thì đơn đả độc đấu, đừng xài mỗi chiêu đó mãi"
Hồng Quân vốn định động thủ.
Nhưng thấy Tứ Tượng Phong Thiên Quyết lại phóng ra.
Ông ta hoảng sợ, lập tức tiếp tục bỏ chạy lên không gian bên trên.
Diệp Thiên đuổi theo.
Rất nhanh, hai người đi vào không gian vũ trụ, cách mặt đất một triệu mét.
Khai chiến ở độ cao này, cũng sẽ gây ra thương vong cho người dưới mặt đất, nhưng sẽ ít đi và chậm lại rất nhiều.
"Thái Nhất, đi chết đi."
Hồng Quân gọi búa Bàn Cổ, một lưỡi búa đột nhiên chém tới, không để cho Diệp Thiên cơ hội phóng ra Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Diệp Thiên phóng thiên thư công kích, đánh về hướng chiếc búa xé rách không gian lao đến.
Hai luồng năng lượng xé không va chạm nảy lửa, nhưng không phát ra tiếng nổ quá lớn.
Chỉ thấy thiên thư phóng ra một cột sáng, bị chiếc búa chẻ dọc như cắt dưa hấu, một đường cắt ngang, thế như chẻ tre.
"Thật là khủng khiếp."
Trong lòng Diệp Thiên thoáng run lên.
Phải biết rằng, lực công kích của thiên thư mạnh hơn búa Bàn Cổ.
Trong điều kiện bình thường, hai người có tu vi ngang nhau, một dùng búa Bàn Cổ, một dùng thiên thư, rìu Bàn Cổ chém ra sẽ bị thiên thư công kích, lực búa sẽ bị đánh tan, lực công kích của thiên thư sẽ tiếp tục luồng công kích kế tiếp.
Nhưng.
Bây giờ trái lại, lực công kích của thiên thư bị chém đứt, lực búa lại hung hăng chém đến.
Bởi vậy có thể thấy được, hiện tại thực lực Hồng Quân khủng khiếp đến cỡ nào.
Ngay lúc búa sắp chém tới Diệp Thiên.
"Đi."
Diệp Thiên khẽ quát một tiếng, Chuông Đông Hoàng tung lên va chạm với búa, mới làm cho uy lực giảm đi, lực búa bị phá vỡ, Chuông Đông Hoàng cũng bị chấn động, lùi trở về.
"Ha ha"
Hồng Quân cười to.