Lúc này, tin tức hoàng thiên quân đánh bại đại quân Tây Vực đã truyền khắp tứ đại bộ châu.
“Wao wao wao, thật tốt quá, hoàng thiên quân đánh bại đại quân Tây Vực rồi.”
“Ai bảo đám người tóc xoăn của Tây Vực bọn họ ngông cuồng quá chi, chỉ có hàng chục nghìn tỷ đại quân, không có sự trợ giúp của Hồng Quân, mà cũng dám tới đây đối phó với Thái Nhất Đại Đế và hoàng thiên quân, quả thực chính là tự tìm cái chết.”
“Nghe nói vũ khí và trang bị của đại quân Tây Vực rất lợi hại, nổ nát hết cả da thịt và thần hồn của đại quân Thái Nhất, may mắn là Thái Nhất Đại Đế cũng rất cường hãn, cuối cùng người đã thu thập thần hồn và tái tạo lại cơ thể thành công. Nếu không Thái Nhất Đại Đế mà bị nổ chết, Hồng Quân trở lại xâm lược, thế thì đất nước mà Thái Nhất Đại Đế đã gây dựng nên không phải lại bị Hồng Quân chiếm lại rồi sao.”
“Thái Nhất Đại Đế uy vũ, từng buông lời hứa rằng hoàng thiên còn sống, ông trời sẽ phải chết. Hôm nay, cuối cùng lời hứa này đã được thực hiện, tam giới lại trở về tay Thái Nhất Đại Đế rồi.”
“...”
Giờ phút này, bách tính Thiên Giới đều vui mừng khôn xiết.
Còn vui hơn cả ngày Tết.
Có rất nhiều bách tính còn đốt pháo hoa ăn mừng.
Bọn họ biết rằng trợ thủ duy nhất của Hồng Quân, đại quân Tây Vực đã bị đánh bại và sẽ mất đi khả năng đối đầu với Thái Nhất, Thái Nhất sẽ nắm giữ Tam Thập Lục Trọng Thiên, thiết lập lại cơ quan chính quyền và kiểm soát tam giới, rồi sau đó xuất binh đánh Tây Vực, đi tiêu diệt bè phái của Hồng Quân.
Họ cũng tin tưởng rằng thời thế của Hồng Quân đã không còn nữa.
Sau một hành trình dài vượt biển cả và đại dương, Diệp Thiên và đội quân hơn sáu trăm nghìn tỷ người đã đến cánh cửa lớn phía Nam của Nam Chiêm Bộ Châu.
“Bệ hạ, Trấn Nguyên đại tiên đã dẫn theo sư phụ của thần và Côn Bằng Lão Tổ tới trấn thủ cánh cửa lớn phía đông, cánh cửa lớn phía tây, cùng với cánh cửa lớn phía bắc rồi. Để đề phòng đám người Nguyên Thủy Thái Thượng từ cánh cửa lớn phía Nam chạy trốn, thần cảm thấy rằng cần phải chặn con đường dẫn đến cánh cửa lớn phía Nam.”
Thân Công Báo đề nghị nói.
Diệp Thiên gật gật đầu: “A Tu La, ngươi suất lĩnh đại quân trấn thủ ở cánh cửa lớn phía Nam, ngăn chặn bè phái của Hồng Quân tiến vào nhị trọng thiên, một khi có bè phái tàn dư của Hồng Quân tiếp cận đến, cứ giết không tha.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Sau đó Diệp Thiên dẫn theo đám người Diệp Chiến và Đóa Đóa, Thân Công Báo và Thái Sư tiến vào cánh cửa lớn phía tây, đến nhị trọng thiên.
Bọn họ không có trực tiếp đến Tam Thập Lục Trọng Thiên, mà là đến cánh cửa lớn phía đông tìm được Trấn Nguyên Tử.
“Tình hình thế nào rồi?”
Diệp Thiên tiến lên hỏi.
Trấn Nguyên Tử trả lời: “Đám người Nguyên Thủy Thái Thượng, Ngọc Đế, Khương Tử Nha, Na Tra đều đang trốn trong sát tiên đại trận.”
“Bên phía Thông Thiên, do Sát Bà Da, Nữ Oa và Lục Áp liên thủ với nhau, ông ấy không thể địch lại được nhiều người như thế, thế nên đã để cho bọn họ chạy thoát.”
Diệp Thiên nghe vậy, nhàn nhạt nói: “Chỉ là mấy con kiến nhỏ, bỏ chạy thì thôi, không cần phải quá lo sợ.”
“Đúng vậy.”
Trấn Nguyên Tử cười cười.
Thân Công Báo ngứa ngáy nói: “Khi nào thì phá trận và đưa hết bọn chúng ra ngoài để chịu án cực hình đây?”
Ông ta đặc biệt muốn giải quyết Khương Tử Nha, vì vậy ông ta mới có thể ngủ một giấc thoải mái, dù có nằm mơ cũng có thể nở nụ cười.
Trấn Nguyên Tử nói: “Không cần vội, chờ bệ hạ lên ngôi trước, sau đó chữa trị vết thương, rồi suất lĩnh đại quân đánh vào Tây Vực, chuyển dời chiến trường chính sang Tây Vực, không thể đánh ở Thiên Giới, nếu không Thiên Giới sẽ phải chịu cảnh tai ương ngập đầu.”
Diệp Thiên biết Trấn Nguyên Tử đang nghĩ gì.
Hiện tại phá trận, hắn có thương tích chưa lành, đương nhiên là không tiện. Sau khi vết thương hồi phục, rồi mới tiến hành phá trận cũng cần tốn rất nhiều thời gian, đợi đến lúc đó trận không phá được, Hồng Quân dẫn theo ma tôn đến Thiên Giới, chiến trường chính sẽ phải chuyển dời đến Thiên Giới, điều này đối với bách tính mà nói sẽ một một tai ương.
Nếu đợi đến khi vết thương hồi phục, rồi đánh vào Tây Vực. Chiến trường chính sẽ ở Tây Vực.
Những thần dân ở đó không phải là con dân của hắn, cho dù trận chiến này có gây ra tai họa lớn như thế nào với những người ở nơi đó, cho dù là hủy hoại hết cả Tây Vực, hắn cũng sẽ không hề bận tâm.
“Được, cứ làm theo lời sư đệ đã nói.”
Diệp Thiên nói.
Trấn Nguyên Tử lấy tay ra hiệu mời, rồi cười nói: “Bệ hạ trở về chuẩn bị chuyện đăng cơ đi.”
Diệp Thiên gật đầu, dẫn mọi người từ nhị trọng thiên đến tam trọng thiên, một đường đi thẳng đến Tam Thập Lục Trọng Thiên.
Lúc này Tam Thập Lục Trọng Thiên vắng vẻ không có một bóng người.
Những đồng tử, đệ tử và môn khách của Hồng Quân, tất cả đều đã bị Nữ Oa và Lục Áp dẫn đến Tây Vực.
Khắp cả Tam Thập Lục Trọng Thiên vô cùng trống trãi.
Chỉ có một số cung điện.
Mà Tử Tiêu Cung của Tam Thập Lục Trọng Thiên, chính là hoàng cung trước đây của Thái Nhất, có tên gọi là Hoàng Thiên Cung. Sau khi Thái Nhất mất ngôi, Hồng Quân liền chiếm lấy cung điện của Thái Nhất, vì thế hoàng thiên cung cũng bị Hồng Quân đổi thành Tử Tiêu Cung, từ đó về sau Hồng Quân đã trú ngụ tại đây.
“Mười lăm triệu năm đã trôi qua, khi ta trở lại Hoàng Thiên Cung, thật có thể nói rằng những vật chạm khắc và đá xây bằng ngọc vẫn còn ở đó, chỉ là sắc vật đã thay đổi.”
“Nhưng sắc vật đã thay đổi trở lại một lần nữa, Tử Tiêu Cung chó má gì, đây là Hoàng Thiên Cung của trẫm, chính là trụ sở của cơ quan trung ương nơi thống nhất tam giới do trẫm nắm quyền, không phải là đạo trường của Hồng Quân ông ta.”
Lời nói vừa dứt, Diệp Thiên khẽ búng ngón tay, một luồng sáng kim quang đánh vào tấm bảng Tử Tiêu Cung.
Oanh.
Tấm bảng do Tử ngọc tạo ra liền bị vỡ thành nhiều mảnh.
“Thái Sư, dỡ bỏ tất cả các thứ không thuộc về Hoàng Thiên Cung như tấm biển, câu đối, v.v. khôi phục nó về với diện mạo Hoàng Thiên Cung trước đây càng nhanh càng tốt.”
Diệp Thiên phân phó.
“Thần tuân chỉ.”
Thái Sư lập tức tiến hành xử lý.
Mà Diệp Thiên, không muốn bước vào cung điện nơi Hồng Quân đã từng sinh sống, mà muốn đợi cho đến khi nó được khôi phục lại trạng thái ban đầu mới chịu tiến vào.
Vì thế nên hắn nắm lấy tay Đóa Đóa và Diệp Chiến cùng đi dạo quanh Tam Thập Lục Trọng Thiên.
Dạo quanh một hồi, họ đi đến một bệ đá hình tròn rất lớn.
Bệ đá này được làm bằng bạch ngọc, chiều cao ước chừng hơn chín vạn trượng và đường kính cũng dài chín vạn trượng, nó được chạm khắc bằng đủ loại ký hiệu dày đặc khác nhau, bao quanh toàn bộ bệ đá.
Bên trên bệ đá là một bức tượng cao chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín trượng.
Bức tượng này khắc một ông già, trên tay cầm một chiếc gương tròn khổng lồ bằng đá, nghiêm túc và trang trọng, nhưng vẫn không mất đi sự hòa ái dễ gần.
“Phụ hoàng, đây chính là đài phục sinh trong truyền thuyết đúng không?”
Diệp Chiến hỏi.
“Đúng vậy.”
Diệp Thiên gật đầu, bắt đầu có hứng thú kể chuyện với con trai.
“Năm đó sau khi phụ hoàng xưng đế, trong tam giới vẫn còn một số kẻ phản nghịch, phụ hoàng đã ra lệnh cho các tướng sĩ dưới trướng của mình đi chinh phạt những phản nghịch đó, Qua nhiều năm chinh chiến, đại quân bị thương vong nặng nề, thậm chí một số tướng lĩnh đã ra đi mãi mãi.”
“Trẫm vô cùng đau xót, bọn họ theo trẫm từ trận đại chiến Thần Ma tới đây, mỗi người ai cũng từng trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết mới đi được tới con đường này, đáng lẽ họ phải được hưởng một cuộc sống ổn định, nhưng lại mất mạng vì những cuộc phản nghịch đó.”
“Trẫm muốn cho bọn họ sống lại, vì vậy trẫm đã thiết lập bệ hồi sinh này, trẫm còn thương lượng với Hỗn Nguyên Lão Tổ sư phụ của mình, sau khi được ông ấy đồng ý, bệ hồi sinh mới bắt đầu xây dựng.”
Nói đến này, Diệp Thiên chỉ vào bức tượng và tiếp tục nói: “Bức tượng này là sư phụ của phụ hoàng, hóa thân của đại đạo Hỗn Nguyên Lão Tổ. Chiếc gương đá trong tay ông ấy chính là thứ chính yếu để phục sinh con người. Chỉ cần có thể mở ra được gương đá và muốn cứu sống ai, hình dáng của người đó sẽ xuất hiện ở trong gương đá, sau đó giao tiếp với đại đạo để người đó sống lại, nếu có được sự cho phép của đại đạo, người muốn cứu sống sẽ có thể xuất hiện trên đài phục sinh.”
Diệp Chiến và Đóa Đóa gật đầu.
Diệp Chiến hỏi: “Phụ hoàng, vậy mẹ của chị gái và các anh em trai bọn họ có thể ở trên đài phục sinh này sống lại sao?”
Cậu ta biết rằng chị gái mình nằm mơ đều muốn nhìn thấy mẹ, anh trai, em trai, em gái và tất cả những người thân của mình.
Mà chị gái lại đối xử rất tốt với cậu ta, cho nên trong lúc nhất thời cậu ta không có nghĩ đến phải cứu sống mẹ của mình, mà là hỏi có thể cứu sống mẹ của chị gái mình trước tiên.
Diệp Thiên lắc đầu: “Đài phục sinh chỉ có thể cứu sống người của Thiên Giới, không phải người của Thiên Giới không thể cứu sống được, hơn nữa thời gian có hạn, chết hơn một trăm năm cũng không thể cứu sống được.”
“Vậy mẫu thân và thái công của nhi thần không có chết hơn một trăm năm, hiện tại có thể ở trên đài phục sinh này sống lại phải không?” Diệp Chiến hỏi.
Diệp Thiên mỉm cười gật đầu.
“Thật tốt quá.”
Diệp Chiến vô cùng kích động.
Rồi sau đó lại hỏi: “Phụ hoàng, Hỗn Nguyên Lão Tổ sẽ chịu cho mình cứu sống mẫu thân và thái công của nhi thần và những người chú đã bị bom nổ chết kia không?”
Diệp Thiên mỉm cười nói: “Vậy thì còn phải xem Diệp Chiến có đủ thành kính để cảm động được Hỗn Nguyên Lão Tổ hay không, nếu có thể, thì họ đều có thể sống lại được.”
Diệp Chiến nghe vậy, liền lập tức quỳ lạy trước pho tượng của Hỗn Nguyên Lão Tổ.
“Thưa Hỗn Nguyên Lão Tổ, người có địa vị tối cao tôn quý, mẫu thân của Diệp Chiến là một người mẹ tốt, mẫu thân vì muốn cứu phụ hoàng của Diệp Chiến mà đã hy sinh mạng sống của mình. Thái công của Diệp Chiến cũng là một người tốt, còn có những người chú đã từng cứu mạng phụ hoàng cũng đều là những người tốt. Con hy vọng Hỗn Nguyên Lão Tổ sẽ tỏ lòng từ bi, thương xót cho bọn họ một chút và để cho phụ hoàng của Diệp Chiến cứu sống bọn họ.”
Nói xong, cậu ta còn cung kính thành tâm lạy ba lạy.
Đóa Đóa cũng quỳ xuống cung kính thành tâm lạy ba lạy.
Sau khi đứng dậy, Diệp Chiến hỏi: “Phụ hoàng, hiện tại có thể cứu sống mẫu thân chưa?”
Diệp Thiên nói: “Căn cơ của phụ hoàng bị vụ nổ mạnh lúc đó làm cho tổn thương, nên phụ hoàng còn cần phải tu dưỡng một thời gian, đợi đến khi tu vi khôi phục đến bảy tám trọng là có thể cứu sống bọn họ.”
“Vâng vâng, sức khỏe của phụ hoàng quan trọng hơn.”
Diệp Chiến hiếu thuận dìu lấy phụ hoàng của mình, cậu ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cũng không vội đợi thêm mấy ngày nữa.
Vì thế nên.
Diệp Thiên và Đóa Đóa, còn có Diệp Chiến, tiếp tục đi dạo quanh Tam Thập Lục Trọng Thiên.
Đi dạo quanh một vòng, bọn họ đi đến một cái vòng niên luân rất lớn.
Vòng niên luân này rất giống với mặt đồng hồ, nó có một cây kim đồng hồ, phía trên cũng có mười hai khắc độ lớn, nhưng không giống với mặt đồng hồ là có ba mươi hoặc ba mươi mốt khắc độ nhỏ ở giữa mỗi một khắc độ lớn.
“Phụ hoàng, đây chính là thời không chuyển luân sao?”
Diệp Chiến hỏi.
Cậu ta từng nghe chị gái kể qua phụ hoàng muốn xoay chuyển thời không chuyển luân để hồi sinh người thân của mình ở Địa Giới.
“Đúng vậy.”
Diệp Thiên lại bắt đầu có hứng thú phổ cập kiến thức cho Diệp Chiến.
“Đây là thời không chuyển luân của Địa Giới, mỗi một khắc độ lớn là một tháng và khắc độ nhỏ là một ngày, xoay một vòng chính là một năm của Địa Giới.”
“Nếu chuyển đúng một vòng sẽ đẩy nhanh thời gian một năm ở Địa Giới, đảo ngược một vòng sẽ đẩy lùi thời gian một năm ở Địa Giới.”
“Muốn quay ngược bao nhiêu năm ở Địa Giới, thì cứ đẩy lùi bấy nhiêu vòng ở thời không chuyển luân là được.”
“Nhưng không phải ai cũng có thể xoay chuyển thời không chuyển luân này, cần phải là người đã đạt viên mãn đại đạo cảnh giới hoặc là đại đạo hóa thân thành Hỗn Nguyên Lão Tổ mới có thể chuyển động được.”
“Bởi vì này thời không chuyển luân này, cũng là do Hỗn Nguyên Lão Tổ thiết lập nên.”
Diệp Chiến gật đầu.
Lúc này Đóa Đóa hỏi: “Phụ hoàng, hiện tại người sở hữu toàn bộ tam giới, hưởng thụ địa vị tối cao nhất, liệu người có bằng lòng từ bỏ tất cả những thứ này, mà đi cứu sống mẹ và anh trai, em trai và các em gái bọn họ không?”
Nếu chuyển động thời không chuyển luân, mọi thứ ở Địa Giới đều sẽ quay ngược trở lại, bao gồm cả những người ở Địa Giới đi tới Thiên Giới, cũng sẽ bị đảo ngược trở về.