"Cung nghênh bệ hạ về triều!"
Đám người Diệp Thiên trở lại hoàng cung Nam Chiêm Bộ Châu, các văn võ bá quan A Tu La và tướng sĩ đầy trời cung kính quỳ lạy nghênh đón.
"Chúng tướng sĩ miễn lễ."
Diệp Thiên phất ống tay áo một cái, gây cảm giác một loại bễ nghễ thiên hạ cực kỳ mãnh liệt.
Dù sao cũng là tiên đế của tam giới, trên thân đều là hơi thở vương giả cùng với hơi thở giết chục triệu tỷ kẻ địch, không một ai có thể so được.
Ngay cả Diệp Chiến nhìn phụ hoàng hiện tại cũng cảm thấy lạ lẫm, cảm thấy sợ hãi, chỉ quỳ ở đó, thở gắt.
"Tạ bệ hạ!"
Toàn bộ tướng sĩ đều đứng dậy.
Diệp Thiên nói: "Trấn Nguyên sư đệ, thả cẩu tặc Hạo Thiên ra đây, trẫm muốn tính nợ ở trước mặt toàn quân tướng sĩ, đặc biệt là trước mặt các bộ hạ cũ năm đó của trẫm."
Thái Nhất ghét ác như cừu, không thích báo thù qua đêm, chỉ báo thù ngay lập tức, tuyệt đối không lề mề, trừ phi tạm thời không báo được.
"Vâng sư huynh."
Trấn Nguyên Tử nói, lắc tay áo một cái, một bóng người lăn ra từ trong tay áo ông ta, xuất hiện trong hư không.
Trong Tụ Lý Càn Khôn của Trấn Nguyên Tử, Hạo Thiên đã sắp ngạt chết rồi, vừa ra ngoài ông ta đã hô lên.
"Sư tôn, sư tôn đã diệt Thái Nhất, để Trấn Nguyên Tử thả đệ tử ra rồi ư?"
Hạo Thiên nói xong liếc nhìn xung quanh.
"Hắc!"
Khi thấy xung quanh toàn là đại quân lít nha lít nhít, cùng với bóng hình Thái Nhất, Trấn Nguyên Tử, Thông Thiên, Côn Bằng, khiến cho Hạo Thiên bị dọa đến mức hổ khu run lên, sắc mặt điên cuồng biến đổi
"Tru diệt cẩu tặc Hạo Thiên!"
Không biết ai hô một câu này.
"Tru diệt cẩu tặc Hạo Thiên!"
"Tru diệt cẩu tặc Hạo Thiên!"
"Tru diệt cẩu tặc Hạo Thiên!"
Trong lúc nhất thời, xung quanh toàn là tiếng la như thế, tất cả mọi người nhìn về phía Hạo Thiên với ánh mắt muốn ăn thịt ông ta, trong mỗi một đôi mắt nhìn ông ta đều tràn ngập oán hận vô tận.
Không cần biết là tân binh hay lão binh, hoặc đã từng là bộ hạ cũ, đều muốn lột da, rút gân, tước xương, ăn thịt.
Bởi vì ông ta là thống soái đại quân Thiên Đình.
Bởi vì, ông ta là Thiên Đế đời thứ hai.
Bởi vì, trên tay ông ta nhiễm quá nhiều máu tươi từ bộ hạ cũ của Thái Nhất.
"Cái này cái này cái này!"
Nghe tiếng la chung quanh, Hạo Thiên bị dọa sợ, toàn thân đều lộ ra vẻ luống cuống.
Vốn dĩ ông ta định nhìn xem sư tôn có ở đây không, nhưng nhìn xung quanh hơn nửa ngày, nào có sư tôn, nào có người của ông ta chứ, toàn con mẹ nó đều là người của Thái Nhất, vậy thì phải làm thế nào đây!
Rất nhanh chóng, ông ta đành tuyệt vọng mà bất lực quỳ xuống với Diệp Thiên.
"Tội thần Hạo Thiên, yết kiến Đông Hoàng Thái Nhất đại đế Thượng Tôn diệu pháp chí cao vô thượng đại từ nhân giả của chư thiên vạn giới!"
Ông ta cung kính gọi tên đầy đủ của Đông Hoàng Thái Nhất đại đế, quỳ ở nơi đó, không dám ngẩng đầu lên, cúi thấp mình, toàn thân đều đang run lẩy bẩy, cứ như được gắn máy mô tơ chạy bằng điện, trong lòng ông ta sợ hãi biết bao nhiêu, chỉ có chính ông ta mới rõ ràng nhất.
Diệp Thiên từ trên nhìn xuống Hạo Thiên, lạnh lùng nói: "Năm đó trẫm nể mặt ngươi là đệ tử Hồng Quân, là sư điệt của trẫm, trong đại chiến Thần Ma ngươi đã từng lập một số công huân, cho ngươi một vị trí Thiên Soái, để ngươi nắm giữ binh quyền mười ngàn tỷ đại quân."
"Kết quả ngươi không báo ân cho trẫm, giấu diếm dã tâm, âm thầm chiêu binh mãi mã, cấu kết vây cánh, khởi binh phản loạn, muốn lật đổ ngôi vị của trẫm, dẫn trẫm vào đại trận do Hồng Quân dựng nên, trợ giúp Hồng Quân giết chết trẫm trong trận."
"Sau khi trẫm đi, tặc tử nhà ngươi xưng đế, trắng trợn sát hại tướng sĩ trung thành với trẫm, phạm phải vô vàn tội ác, quả thật là người người oán trách, pháp lý khó dung, tội đáng chết vạn lần!"
"Hôm nay, ngay trước mặt tướng sĩ toàn quân, trẫm dụng hình khiến ngươi muôn kiếp cũng không trở lại được, để an ủi vô số vong hồn của tướng sĩ năm đó đã chết thảm dưới chính sách tàn bạo của ngươi, cùng với vong hồn của tất cả tướng sĩ chết trận trong trận chiến Phong Thần lần này!"
Vừa nói xong, Diệp Thiên gọi chuông Đông Hoàng ra, trôi nổi trên đỉnh đầu Hạo Thiên.
"Đừng mà!"
Hạo Thiên bị dọa sắp nổ mắt, cực kỳ hoảng sợ kêu to: "Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng! Hết thảy hết thảy đều do Hồng Quân sai sử tội thần, năm đó khi ông ta sai tội thần âm thầm chiêu binh mãi mã, cấu kết vây cánh, tội thần đã cực kỳ sợ hãi, không dám làm như vậy."
"Nhưng mà ông ta dùng ngôi vị Thiên Đế dụ hoặc tội thần, cuối cùng tội thần không nhịn được sự dụ hoặc của quyền thế, bị ông ta lợi dụng, mới hại chết Đông Hoàng Thái Nhất đại đế Thượng Tôn diệu pháp chí cao vô thượng đại từ nhân giả."
"Xin bệ hạ tha thứ cho tội thần, cho tội thần một cơ hội lập công chuộc tội, tội thần chắc chắn sẽ sửa chữa lỗi lầm, trợ giúp bệ hạ tiêu diệt Hồng Quân, giúp bệ hạ trở về đế vị chí cao vô thượng!"
"Hừ!"
Diệp Thiên tức giận hừ, nói: "Ngươi cái này bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa nghịch tặc, trẫm lưu ngươi làm gì dùng? Đi thụ vạn kiếp bất phục chi hình đi!"
Vừa nói xong, Diệp Thiên khẽ động thần niệm.
Bên trong chuông Đông Hoàng có dây sắt dày đặc vươn ra, trói chặt lấy Hạo Thiên.
Sau đó, đao quang kiếm ảnh, thiên lôi địa hỏa trong chuông Đông Hoàng cuồn cuộn mà xuống, đánh lên trên đầu Hạo Thiên.
"A!"
Dưới sự bắn phá của những năng lượng này, Hạo Thiên phát ra vô tận thống khổ kêu thê lương thảm thiết.
Nhưng mà Diệp Thiên không cho ông ta chết ngay lập tức, như thế thì tốt cho ông ta quá rồi, hắn sẽ đến từ từ, để Hạo Thiên chết trong cơn đau đớn vô biên vô tận.
Cuối cùng, dưới đao quang kiếm ảnh, thiên lôi địa hỏa cuồng bạo bắn phá, Hạo Thiên bị đánh cho biến thành tro bụi, hóa thành hư vô, vĩnh viễn không thể nào vào luân hồi.
"Giết hay lắm!"
"Giết hay lắm!"
"Giết hay lắm!"
Toàn quân tướng sĩ hô to.
Sau đó, Diệp Thiên lại hỏi Trấn Nguyên Tử, mấy đệ tử khác của Hồng Quân có giá trị lợi dụng hay không, Trấn Nguyên Tử lắc đầu, nói Hồng Quân sẽ không bị hại bởi mấy người đệ tử, cho nên không có tác dụng, hơn nữa những đệ tử này đều do Hồng Quân chăm sóc từ nhỏ, cực kỳ trung thành với Hồng Quân, một khi có cơ hội thì sẽ trở lại bên cạnh Hồng Quân.
Kết quả là Diệp Thiên không khách khí nữa, trực tiếp kêu Trấn Nguyên Tử thả bọn họ ra, thu hết vào trong chuông Đông Hoàng để dung luyện.
Sau đó Diệp Thiên và văn võ bách quan tiến vào trong cung điện.
"Trấn Nguyên sư đệ, ngươi bảo trẫm đồng ý đàm phán với Hồng Quân, ngưng chiến một năm để tự mình phát triển, ngươi có Địa Thư trong tay, có thể xem năm trăm năm, vậy ngươi hãy xem thử, một năm này Hồng Quân muốn làm gì, có bất lợi với trẫm, với đại quân hay không."
Diệp Thiên ngồi xuống bảo tọa, mở miệng hỏi.
Trấn Nguyên Tử nói: "Sư huynh, có một số việc không thể nói, nói thì không linh nghiệm."
"Tóm lại, giữ gìn thiên hạ thương sinh là chính xác, còn tiếp theo nên làm như thế nào, sư huynh vẫn nên xem Hồng Quân như chúa tể tam giới, nên làm thế nào thì cứ làm thế nấy, cố gắng hết sức để tiêu diệt ông ta." Trấn Nguyên Tử nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!