Bởi vì chỉ còn lại thời gian một ngày, Nguyên Thủy, Thái Thượng không màng bất cứ giá nào. Càng ở trong thời khắc cuối cùng này, bọn họ càng không thể khinh thường. Chỉ cần bọn họ sống sót qua thời gian một ngày cuối cùng này, không để cho pháp trận bị mở ra, chờ Hồng Quân ra khỏi núi đến núi Tu Di này. Đến khi ông ta có thể đi vào trong núi này thì bọn họ sẽ có thể nghỉ ngơi cho tốt một chút, giao toàn bộ những chuyện còn lại cho Hồng Quân.
Cho nên giờ này khắc này, Nguyên Thủy, Thái Thượng nhân lúc tính thần mọi người đang dâng cao bắt đầu tấn công Diệp Thiên, Thông Thiên và Côn Bằng mãnh liệt, phòng ngừa bọn họ suy nghĩ ra được phương thức phá trận.
Rầm rầm rầm!
Dưới sự tấn công dữ dội của bọn họ, không gian trong pháp trận bị đánh đến vỡ tung, Tôn Ngộ Không bị nổ đến mức không thể phục sinh được, một khi phục sinh thì sẽ bị sóng xung kích thổi bay.
Có thể nói đây là trận đại chiến, mãnh liệt nhất, kịch liệt nhất và kinh khủng nhất tại pháp trận trong một năm qua.
Khi bị mười lăm vị thánh nhân toàn lực tấn công mạnh mẽ, ba người Diệp Thiên bị đánh đến mức khó mà ngăn cản.
Chủ yếu là trong tay Thái Thượng có Thiên Thư, lực công kích cực kỳ khủng bố, Thông Thiên có mang theo Địa Thư vẫn còn ổn, cho dù lực công kích của Địa Thư bị công phá, dư lực đánh lên người ông ta cũng sẽ không mang đến tổn thương đặc biệt lớn.
Nhưng Diệp Thiên và Côn Bằng lại không có Địa Thư để phòng ngự hộ thể. Một khi lọt vào tầm tấn công của Thiên Thư thì kim thân đều sẽ bị đánh xuất hiện hoa văn Băng Liệt.
Chỉ cần một đòn đã có thể đánh trọng thương hai người bọn họ. Mặc dù có thể khép lại, chỉ cần không nhận kích thứ hai thì vấn đề không lớn, nhưng như thế này lại tạo cho Diệp Thiên và Côn Bằng tổn thương đặc biệt lớn.
Do có quá nhiều người ở nơi này, mặc dù Diệp Thiên đã dùng Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, nhưng chỉ cần Thiên Hà chạy thoát khỏi vòng vây, những người khác không chạy mà tiếp tục công kích Diệp Thiên bọn họ, chờ đến khi Tứ Tượng Phong Thiên Quyết hình thành, Thiên Hà có thể phá vỡ Tứ Tượng Phong Thiên Quyết chỉ trong một đến hai cú đánh.
Cho nên dưới loại tình huống này, Tứ Tượng Phong Thiên Quyết không có cách nào phát huy tác dụng.
"Thái Nhất đạo huynh, Địa Thư cho huynh!"
Một trận kịch chiến này Diệp Thiên đã chịu mấy lần tấn công của Thiên Thư, kim thân nhiều lần bị đánh nứt, khiến cho thực lực Diệp Thiên bị hao tổn nghiêm trọng, vì thế Thông Thiên lấy Địa Thư xuống, đưa Địa Thư cho Diệp Thiên phòng thủ.
"Vô dụng."
Nguyên Thủy Thiên Tôn đắc ý nói: "Địa Thư ở trên thân ai thì cũng thế thôi. Bảo vệ được nhất thời nhưng không bảo vệ được cả đời, bởi vì ngày mai Hồng Quân lão tổ sẽ có thể xuất quan, chỉ cần ông cụ ông ấy vừa đến, thứ chờ đợi các người chính là tử vong!"
"Cái gì!"
Nghe thấy lời này của Nguyên Thủy, sắc mặt Diệp Thiên kinh biến.
"Ngày mai Hồng Quân sẽ xuất quan?"
Thông Thiên Giáo Chủ không dám tin hỏi.
"Ha ha ha!"
Mấy người Nguyên Thủy, Thái Thượng cười to, có một đệ tử Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Không sai, ngày mai sư tôn ta sẽ xuất quan, các người ở trong pháp trận tối tăm không thấy mặt trời cho nên không biết bên ngoài đã qua bao lâu, chúng ta vẫn luôn gia cố pháp trận nên biết rõ ràng bên ngoài đã trôi qua bao lâu, cũng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì."
"Trước đây không lâu Hạo Thiên đã tới đây, chúng ta chính tai nghe được ông ta nói ngày mai Hồng Quân lão tổ sẽ có thể rời núi, bởi vậy hầu hết người của các ngươi ở bên ngoài đã giải tán chạy trốn, chỉ cần trước hừng đông mà ba người chưa thể phá vỡ pháp trận ra ngoài, toàn bộ đại quân đều phải giải tán rời đi. Cho đến lúc đó, mấy người sẽ trở thành người cô độc, sẽ vĩnh viễn mất đi năng lực chống lại chúng ta."
"Cho nên Thông Thiên, Côn Bằng, hai người vẫn nên chủ động bó tay chịu trói, cầu xin Hồng Quân lão tổ khoan dung. Ông cụ ông ấy không có mối thù quá lớn với hai người, nhiều lắm là trừng phạt một chút, hẳn là sẽ không lấy mạng của hai người, nếu như hai người lại tiếp tục chấp mê bất ngộ, đến lúc đó cho dù thầy ta là Hồng Quân lão tổ tha thứ cho mấy người. Chúng ta cũng sẽ cầu xin thầy ta khiến cho mấy người vạn kiếp bất phục!"
Càng là lúc này, bọn họ càng không thể thiếu cảnh giác, có thể chiêu hàng Thông Thiên, Côn Bằng, chỉ còn lại một mình Diệp Thiên đối bọn họ mà nói sẽ mất đi uy hiếp, cũng không cần chờ đến lúc Hồng Quân lão tổ tới, bọn họ có thể trực tiếp khiến cho Diệp Thiên rơi vào trong đại trận.
Nghe thấy lời này, Thông Thiên Giáo Chủ và Côn Bằng lão tổ đều lâm vào trầm mặc.
Hai người bọn họ không thể không thừa nhận, nếu như cứ tiếp tục không phá nổi pháp trận như vậy, chờ đến khi Hồng Quân lão tổ xuất quan thì đối với bọn họ mà nói đúng là tai hoạ ngập đầu.
Nhưng cho dù bó tay chịu trói thì thứ chờ đợi hai người bọn họ cũng chưa hẳn là đường sống, cho dù có là đường sống, thì có vết xe đổ của Hạo Thiên năm đó, bọn họ cũng sẽ bị nhốt lại, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời.
Còn sống như vậy thì còn có ý nghĩa gì?
"Hai vị đạo hữu Thông Thiên, Côn Bằng, ý tốt của hai người ta xin ghi nhớ, nếu như hai người muốn vì mình lưu lại đường lui, thì nên bó tay chịu trói chờ Hồng Quân xử trí khoan dung, ta sẽ không trách hai người, cũng biết hai người đã tận lực."
Diệp Thiên thấy hai người họ trầm mặc, liền chỉ cho bọn họ một con đường sáng sủa hơn.
Bởi vì hắn biết, hi vọng phá trận vô cùng xa vời. Thậm chí ngay cả một chút hi vọng cũng không có.
Nghe thấy lời này của Diệp Thiên, Nguyên Thủy, Thái Thượng dừng tấn công.
"Sư đệ, Côn Bằng đạo hữu, suy nghĩ thật kỹ đi. Thái Nhất đã nói như vậy rồi, hai người chẳng lẽ còn muốn bất chấp hậu quả sao?" Thái Thượng Lão Quân nói.
Côn Bằng và Thông Thiên liếc nhau, lâm vào trầm mặc.
"Cho các người thời gian nửa nén hương để cân nhắc, qua thời gian này, nếu các người còn không thể trả lời, vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí!"
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.
Tôn Ngộ Không thừa dịp bọn họ dừng tay mà sống lại.
Cái con khỉ này cũng là giống loài thông minh, nửa năm này quan sát pháp trận để tìm lối thông ra biển, hắn ta dù không hiểu phá trận như thế nào nhưng đã biết cửa sinh nằm ở nơi nào. Thế là liền thừa cơ chui vào nham thạch nóng chảy dưới mặt đất.
Hai người Nguyên Thủy, Thái Thượng cũng không để ý đến con khỉ này, bởi vì bọn họ biết, lấy một chút tu vi của hắn ta căn bản không thể phá được pháp trận. Hắn ta muốn thế nào thì thế nấy, tuỳ hắn đi. Chỉ cần tiếp cận ba người Diệp Thiên, không để cho ba người họ phá trận, nhốt ba người họ ở đây là được.
Mà Tôn Ngộ Không chui vào trong nham thạch bơi lội trong nơi này.
"Cửa sinh hẳn là ở ngay tại vùng này."
Dứt lời, hắn ta lập tức đánh mạnh vào vách tường dưới đáy nham thạch.
Đánh trúng vào một vài chỗ, cuối cùng cũng không trúng vào vách tường.
Một giây sau.
Hắn ta đã xuất hiện ở trong đáy biển xanh thẳm.
"Ha, cuối cùng cũng ra khỏi đó."
Tôn Ngộ Không thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!