Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tôn Ngộ Không chạy khắp nơi, nhãn tinh của hắn ngang tài ngang sức với Diệp Thiên, Côn Bằng. Hắn ta thấy được, bọn Diệp Thiên cũng có thể thấy được, trong đầu hiện ra một vài hình ảnh.

Trí nhớ của thần tiên rất mạnh mẽ. Mặc dù Thông Thiên phải đối phó với Thái Thượng nhưng chỉ cần tiếp nhận những ký ức này sau đó sử dụng, chờ đến lúc ngừng chiến với Thái Thượng rồi nhớ lại những cái này sẽ căn cứ vào nó để nghiên cứu đối pháp trận.

Ba người đều đi nghiên cứu pháp trận, càng có lợi cho phá trận hơn.

“Con khỉ ngang ngược này đang làm gì vậy?”

Tiếp Dẫn Đạo Nhân ở trong tối thấy Tôn Ngộ Không chạy khắp nơi, lông mày không khỏi nhăn lại.

“Hắn không phải là muốn nghiên cứu pháp trận, sau đó hỗ trợ phá trận chứ?”

Có một người là đệ tử Hồng Quân nói.

Rất nhanh liền có một để tử khác của Hồng Quân cười nói: “Cái này con khỉ ngang ngược này đến Đại La Kim Tiên cũng không phải, sao có thể phá được thế trận lớn do nhiều thánh nhân liên thủ tạo ra chứ?”

Rất nhiều thánh nhân cảm thấy nói rất đúng.

Thiên Tôn lại nói: “Phá trận với chuyện pháp lực cao thấp không liên quan với nhau. Con khỉ ngang ngược này cũng không phải kẻ nông cạn, vẫn cứ cẩn thận là tốt hơn. Tránh việc hắn nhìn ra được cách phá trận rồi về dạy lại bọn Thái Nhất. Pháp trận bị phá vỡ sẽ tạo ra tai họa lớn đấy.”

Nghe được lời này, sau lưng tất cả thánh nhân đều đổ mồ hôi lạnh.

Không thể không nói, điều Thiên Tôn lo lắng không phải không có lý.

Thực sự là chuyện phá trận với tu vi không liên quan đến nhau. Người có tu vi cao mà không hiểu biết sâu về pháp trận thì bị nhốt trong pháp trận cũng khó lòng phá giải. Mà người có tu vi thấp nhưng hiểu rõ pháp trận thì khi bị nhốt có thể thông qua nghiên cứu cũng có thể tìm được lối ra ngoài. Thậm chí còn có thể tìm ra cách phá trận, dạy cho người thực lực cao đến phá. Cho nên không thể không đề phòng.

“Nhưng cái con khỉ này lại không thể đánh chết. Nếu như chúng ta đi chặn đường hắn, sẽ không cách nào duy trì sức mạnh của pháp trận. Thái Nhất và Côn Bằng có thể làm loạn, đối phó chúng ta. Làm thế nào mới có thể ngăn cản con khỉ này quan sát pháp trận đây?” Thiên Hà Lão Tổ hỏi.

Đám người trầm tư mất mấy giây, Tiếp Dẫn Đạo Nhân nói: “Chuẩn Đề sư huynh, hay là huynh đi gọi con khỉ đó về chỗ huynh đi?”

Chuẩn Đề cẩn thận suy nghĩ thấy cũng chỉ có thể làm như thế.

Thế là ông ta liền hóa thân biến ra dáng vẻ của Bồ Đề tổ sư.

Ngay sau đó, giọng nói của Bồ Đề tổ sư vang lên.

“Ngộ Không, ngươi có thể nghe được đây là giọng nói của ai không?”

Năm đó, lúc hắn biến thân thành Bồ Đề, để tránh không bị người khác phát hiện ra thì không chỉ thay đổi mỗi vẻ ngoài mà đến giọng nói cũng phải đổi. Đây cũng là nguyên nhân mà Tôn Ngộ Không đã nghe giọng của Chuẩn Đề nhiều lần rồi cũng không biết Chuẩn Đề là sư phụ hắn.

“Sư phụ?”

Tôn Ngộ Không lập tức dừng bước, quan sát bốn phía, đặt tay bên miệng hét lên: “Sư phụ, là người sao sư phụ? Đệ tử đã rất lâu rất lâu không gặp người, người đang ở đây vậy sư phụ?”

Trong lòng Tôn Ngộ Không, người duy nhất hắn tôn trọng chính là Bồ Đề Lão Tổ. Ngoại trừ Bồ Đề Lão Tổ, ai hắn cũng không thèm nhìn đến.

“Vi sư đang ở ngay trong pháp trận này.”

Lời vừa nói ra, ở chỗ cách Tôn Ngộ Không không xa, xuất hiện bóng dáng của Bồ Đề Lão Tổ. Tay người cầm phất trần, mái tóc bạc trắng, đầu đội vòng hoa sen, khuôn mặt hiền lành, thật có khí chất của một Tổ Sư.

Tôn Ngộ Không vừa thấy, liền hướng Bồ Đề Lão Tổ quỳ xuống, kích động nói: “Sư phụ, thật là ngươi sao sư phụ. Đệ tử có thể xem như là gặp được người, gặp được người rồi!”

Tôn Ngộ Không vô cùng xúc động, lau nước mắt.

Bồ Đề Lão Tổ cười cười: “Ngộ Không, đứng lên đi, đến đây với sư phụ nào.”

Nói xong, Bồ Đề Lão Tổ đi vài bước.

Tôn Ngộ Không đi vài bước, liền dừng bước nói: “Sư phụ, thời gian phá trận gấp rút, đệ tử phải giúp đỡ phá vỡ pháp trận, nói chuyện với sư phụ sau được không?

Bồ Đề Lão Tổ cười hỏi: “Sư phụ không quan trọng hơn phá trận sao?”

“Không, không phải.” Tôn Ngộ Không lắc đầu: Sư phụ tất nhiên quan trọng, nhưng phá trận cũng rất quan trọng. Nều không thể phá trận, chờ đến lúc lão già Hồng Quân xuất quan, sẽ vô cùng bất lợi với đệ tử. Cho nên đệ tử muốn phá trận trước, sau đó lại từ từ ôn chuyện với sư phụ. Mong rằng sư phụ có thể tha lỗi.”

Bồ Đề Lão Tổ nghe xong, lập tức không vui: “Nếu pháp trận thật ra là do sư phụ bày ra, con còn phá không?”

“Cái gì? Pháp trận này là sư phụ bày ra?”

Tôn Ngộ Không rất là kinh hãi.

Cho tới bây giờ hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng sư phụ, ở bên phía quân địch cũng không thấy sư phụ, trận này sao có thể do sư phụ bày ra chứ?

“Là ta bày ra.”

Bồ Đề Lão Tổ nói: “Pháp trận này là sư phụ bày ra, con giúp đỡ phá trận này, sẽ nguy hiểm đến tính mạng sư phụ. Chẳng lẽ con muốn hại chết sư phụ sao?”

Tôn Ngộ Không nghe xong, vội vàng khoát tay: “Đệ tử sao dám mưu hại sư phụ chứ.”

“Nếu không muốn mưu hại sự phụ thì hãy đi cùng sư phụ đi.” Chuẩn Đề nói, đưa lưng về phía Tôn Ngộ Không mà rời đi.

Tôn Ngộ Không ngừng lại mấy giây, hét lên: “Diệp Thiên, Thông Thiên, Côn Bằng, phá trận này sẽ hại chết sư phụ của lão Tôn, trận này ta không thể giúp các nguơi phá rồi.

Nói xong, hắn đi theo sau lưng Bồ Đề Lão Tổ.

Thông Thiên lập tức hét to: “Con khỉ ngang ngược này, đừng cho là thật. Sư phụ Bồ Đề của ngươi là do Chuẩn Đề biến thành. Côn Bằng Lão Tổ, chính là sư phụ của sư phụ ngươi. Sư phụ ngươi ngay cả sư phụ của mình cũng không thèm quan tâm, muốn dồn chính sư phụ của mình vào chỗ chết, ngươi cần gì phải nghe lời hắn?

Ta cho ngươi biết, sư phụ ngươi chỉ xem ngươi là một con cờ mà thôi. Dạy cho ngươi chút chiêu thức về da lông, ngươi hoàn toàn không cần phải cảm tạ hắn. Bởi vì hắn vốn dĩ không đối xử với ngươi như một đồ đệ. Nếu như xem ngươi như đồ đệ, dốc lòng truyền thụ hết bản lĩnh cho ngươi, thì ngươi thậm chí cũng không đến mức chỉ có chút tu vi đó.

Vả lại lúc ngươi bị áp giải đến pháp trường, sư phụ ngươi vốn không hề xuất hiện cứu ngươi. Bởi vì ngươi đã mất đi giá trị lợi dụng, có chết hay không cũng không liên quan đến hắn, nên hắn không thèm đi cứu ngươi. Cuối cùng vẫn ta xuất hiện cứu ngươi. Nếu như ngươi đi với hắn, không giúp đỡ phá trận vậy thì coi như mắt ta mù rồi, không nên cứu ngươi làm gì!”

Tôn Ngộ Không nghe xong dừng bước, trên mặt đầy sự kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!