Diệp Thiên nhìn quét qua sườn bên trong Chuông Đông Hoàng, có hơi lo lắng nói: “Chuông Đông Hoàng tạm thời còn có thể chống đỡ được, nhưng nếu bị oanh kích trong thời gian dài, đặc biệt công kích từ Thiên Thư có uy lực rất cao, chỉ sợ sẽ bị đục ra cái lỗ mất.”
“Dù sao đá cũng có thể phá hoại từ các rãnh nhỏ, tiếp tục trong thời gian dài, Chuông Đông Hoàng nhất định sẽ bị phá hủy.”
“Cho nên việc cấp bách hiện giờ là phải ngẫm biện pháp phá trận pháp như thế nào.”
Thông Thiên Giáo Chủ gật đầu, nói: “Mỗi pháp trận đều có điểm bắt đầu. Chỉ cần tìm được điểm bắt đầu, khi xuất trận có thể phá được trận pháp. Nhưng muốn thế phải hiểu biết toàn diện về kết cấu trận pháp. Mà muốn hiểu biết kết cấu trận pháp thì phải quan sát cả pháp trận mới được.”
“Mà pháp trận này to lớn, hơn nữa Thái Thượng Nguyên Thủy lại dùng đến mười lăm thánh nhân áp chế trận pháp, chúng ta đi nửa bước cũng khó. Muốn đi giải ra cấu tạo của cả pháp trận, quá khó khăn, quá khó khăn.”
“Hừ.” Côn Bằng lão tổ hừ một tiếng, nói: “Đừng nói phá trận, có thể bảo toàn tính mạng cũng xem như không tồi rồi.”
Diệp Thiên và Thông Thiên Giáo Chủ trầm mặc.
Quả thật theo như lời Côn Bằng lão tổ nói, tình hình hiện tại có thể bảo toàn tính mạng cũng là cả vấn đề. Cơn gió lốc bên ngoài quá lớn, đi ra ngoài căn bản không thể chống chịu được công kích mãnh liệt ùn ùn kéo đến. Mà cứ ở bên trong không ra ngoài lại không thể quan sát được kết cấu trận pháp để phá trận. Thời gian dài, Chuông Đông Hoàng cũng sẽ bị phá hủy, ngay cả nơi để trốn cũng không có. Mà một khi bọn họ mất đi nơi trốn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên nói, bảo vệ được tính mạng đã là cả vấn đề lớn.
“Ha ha ha!”
Tiếng cười của Nguyên Thủy Thiên Tôn vang lên.
“Nhìn bộ dạng tuyệt vọng của các người kìa. Cho dù các người có thể bảo toàn tính mạng cũng đừng mơ tưởng đến phá vỡ trận pháp. Chờ Hồng Quân lão tổ xuất quan đi, ông ta vừa vào Tuyệt Tiên Trận thì sẽ thoải mái dập nát ba người ở trong trận thôi.”
“Cho nên các người chờ chết là vừa rồi.”
Ngay sau đó, thanh âm của Thái Thượng cũng vang lên.
“Không cần giãy dụa, cứ trốn ở trong Chuông Đông Hoàng đi, đừng đi ra ngoài nữa, các người còn có thể sống lâu thêm một năm. Đợi đến khi Hồng Quân lão tổ xuất quan rồi, nếu không an phận mà muốn đi phá trận thì chỉ tăng thêm tốc độ diệt vọng của các người thôi.”
“Hừ!” Thông Thiên Giáo Chủ hừ một tiếng, nói: “Nguyên Thủy Thái Thượng, hai người đừng cao hứng quá sớm, chúng ta sẽ không cúi đầu trước các người đâu. Thông Thiên ta lại càng không phục các người. Ta không tin kẻ lợi hại về trận pháp nhất là ta sẽ bị một cái trận pháp nát của các người nhốt!”
Nói đến đây, ông ta nói với Diệp Thiên và Côn Bằng lão tổ: “Hai người cứ chờ ở bên trong đi, ta đi ra ngoài tìm xem phá trận như thế nào.”
Côn Bằng lão tổ ngồi xếp bằng trong không khí, bộ dạng là mình không sao cả.
Diệp Thiên nói: “Cẩn thận, không chống chịu được thì trở lại.”
Thông Thiên Giáo Chủ gật đầu.
Sau đó bằng vào phòng ngự của Địa Thư, ông ta chạy ra ngoài.
Vừa né tránh công kích của Thiên Thư vừa quan sát kết cấu của pháp trận.
Không muốn cũng phải nói, Thông Thiên Giáo Chủ cũng rất nhanh nhẹn. Ông ta dựa vào phòng ngự cường đại của Địa Thư mà không sợ công kích gì cả. Công kích của Thiên Thư, Thái Thượng Lão Quân tốn lực ngang với chín trâu hai hổ cũng không thể đánh trúng ông ta. Vì thế không thể phá được phòng ngự của ông ta, chỉ có thể mặc cho ông ta bay nhảy khắp nơi quan sát pháp trận.
“Không thể để cho Thông Thiên tiếp tục quan sát được, nếu không sớm muộn gì ông ta cũng sẽ nhìn ra chỗ phá hủy pháp trận. Đại sư huynh, Thiên Hà đạo hữu, đạo hữu Chuẩn Đề, bốn người chúng ta đi đối phó Thông Thiên, xem có thể xử lý ông ta hay không. Các người tiếp tục thêm uy lực cho pháp trận.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.
Sau đó bốn người bọn họ xé rách hư không đi ra, lấy chân thân xuất hiện ở trong pháp trận.
Bốn người bọn họ xuất hiện, năng lượng trong pháp trận khi đánh lên người bọn họ liền tự động biến mất, không tạo thành thương tổn hay gây trở ngại gì cho bọn họ.
Bởi vì trong lòng bọn họ niệm khẩu quyết, năng lượng trong pháp trận không thể khiến bọn họ bị thương.
“Tiến!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn hô một tiếng, dẫn đầu phát động tấn công với Thông Thiên Giáo Chủ.
“Không tốt!”
Sắc mặt Thông Thiên Giáo Chủ biến đổi một cách mạnh mẽ.
Công kích từ xa ông ta có thể né tránh, mà hiện tại bốn người Nguyên Thủy, Thái Thượng, Chuẩn Đề, Thiên Hà xuất hiện chân thân, triển khai công kích gần với ông ta. Một khi bị Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Thiên Hà bám lấy, Thái Thượng dùng Thiên Thư công phá phòng ngự của ông ta, như vậy hậu quả không thể tượng tượng được.
Ầm ầm ầm!
Thông Thiên Giáo Chủ lập tức thi triển Tru Tiên Trận, đi ngăn cản bọn họ tới gần ông ta, cũng hô: “Thái Nhất đạo huynh, Côn Bằng đạo hữu, đám người Nguyên Thủy Thái Thượng dùng chân thân xuất hiện, không thêm lực vào pháp trận nữa, lực công kích của pháp trận sẽ yếu đi. Hai người các huynh nhìn xem có thể đi ra giúp ta hay không, diệt một tên hay một tên!”
Nghe vậy, Diệp Thiên và Côn Bằng lão tổ đi ra từ bên trong Chuông Đông Hoàng.
Quả nhiên.
Lực công kích của pháp trận đã yếu đi rất nhiều, hiện tại không cần phải phóng thích năng lượng ra ngoài để chống đỡ nữa. Mặc cho năng lượng công kích lên thân thể hai người bọn họ hơi đau, nhưng muốn đánh nát thân thể bằng vàng của bọn họ thì rất khó.
Chỉ là dưới ảnh hưởng của năng lượng công kích trong pháp trận, tốc độ hành động của hai người bọn họ bị chậm lại, nhưng giúp Thông Thiên Giáo Chủ một tay vẫn có thể.
Kết quả, Diệp Thiên đi tới gần liền phóng ra Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, muốn vây đám người Thái Thượng ở bên trong.
Vừa thi triển xong thì đám người Nguyên Thủy Thái Thượng đã sợ tới mức bỏ chạy, đi rất nhanh về bốn hướng, sau đó biến mất không tìm ra tung tích.
Ngay sau đó, uy lực của pháp trận lại lớn hơn rất nhiều. Diệp Thiên và Côn Bằng lão tổ tiếp tục trốn trong Chuông Đông Hoàng, Thông Thiên Giáo Chủ cũng tiếp tục quan sát pháp trận.
Sau khi trải qua thương nghị đã để Thái Thượng Lão Quân ra tay bám lấy Thông Thiên Giáo Chủ, không cho ông ta quan sát nghiên cứu pháp trận. Hai người ở trong trận có khí thế ngất trời.
Bởi vì bỏ đi một Thái Thượng nên uy lực của pháp trận tuy rằng yếu bớt một ít, nhưng Diệp Thiên và Côn Bằng lão tổ cũng không thể đi ra giúp. Nếu không chịu ảnh hưởng của công kích từ trận pháp, lúc không đi nổi nửa bước, Thái Thượng Lão Quân lại dùng Thiên Thư đánh lên trên người bọn họ liền có thể đánh nát thân thể họ, vì thế hai người tiếp tục trốn trong pháp trận của mình.
Mà Thông Thiên Giáo Chủ tuy rằng không thể một mình đối phó với Thái Thượng Lão Quân, nhưng có thể trốn chạy được khỏi ông ta, bởi vậy Thái Thượng Lão Quân muốn khiến ông ta bị thương rất khó.
Đương nhiên bị ông già Thái Thượng ảnh hưởng, Thông Thiên Giáo Chủ chỉ có thể vừa đánh vừa quan sát pháp trận, tiến độ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, trở nên rất chậm chạp, nhưng ông ta vẫn vừa đánh vừa quan sát.
Bên ngoài pháp trận.
“Nhoáng cái đã nửa năm trôi qua rồi, ngày Hồng Quân xuất quan càng ngày càng gần. Cũng không biết tình huống bên trong như thế nào rồi, thật sự là gấp muốn chết!”
Ngày xuất quan của Hồng Quân càng lúc càng gần, đám người Tu La đều giống như kiến bò trên chảo nóng.
Trên thực tế, bọn họ bên ngoài cũng không nhàn rỗi, đã vài lần đi đến Ngũ Trang Quán xin Trấn Nguyên Tử rời núi hỗ trợ, nhưng Trấn Nguyên Tử không ra khỏi núi.
Đóa Đóa đã khóc cầu xin vài lần cũng không được, Trấn Nguyên Tử chỉ cho bọn họ trở về.
Cho nên bọn họ không có cách nào, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông.
“Hay là ta vào xem đi.”
Đóa Đóa thật sự chờ không được nữa, muốn đi vào trong xem là tình huống gì.
“Công chúa trăm triệu lần không thể đi vào!” Thân Công Báo nói: “Pháp trận này hung hiểm vô cùng, nhóm ba người của phụ hoàng người nửa năm còn không phá trận để ra được, có thể thấy nó khủng bố đến mức nào.”
“Cứ cho là công chúa có Thất khiếu linh lung tâm có thể chịu được công kích của trận pháp, nhưng nếu người đi vào sẽ bị quân địch bao vây. Phụ hoàng người sẽ không trơ mắt nhìn người bị giết, sẽ mạo hiểm đi cứu người, như vậy chỉ có thể tăng thêm phiền phức cho bọn họ.”
“Cho nên công chúa hãy vững vàng tâm trí, không thể tùy tiện tiến vào, nếu không sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.”
Thân Công Báo đã nói như vậy, Đóa Đóa cũng chùn bước.
Thật sự không phải cô sợ hãi đi vào sẽ gặp nguy hiểm, cô chỉ lo lắng đi vào sẽ hại phụ hoàng, cũng chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông.
“Vẫn là để lão tôn vào xem đi.”
Tôn Ngộ Không đứng dậy.
“Ngươi?”
Đám người Kim Linh Thánh Mẫu muốn cười.
Một con khỉ như hắn ta, thực lực yếu kém, đi vào cũng không biết chết như thế nào!
“Đúng vậy.”
Tôn Ngộ Không nói: “Lão tôn đã nhảy ra khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành, không ai có thể giết được lão tôn. Năm đó lão tặc Câu Trần đã từng tấn công lão tôn hết lần này đến lần khác, nhưng lão tôn vẫn bất thử đó thôi. Cho nên lão tôn đi vào cho dù không giúp được gì cũng sẽ không liên lụy đến bọn họ, coi như là đi xem diễn đi.”
“Nếu không với tính tình của lão tôn thật sự chờ không được. Sợ chờ đợi lại không thấy bọn họ đi ra, lão tôn sẽ tự nghẹn chết chính mình mất.”
Nghe thấy những lời này, mọi người lại cảm thấy có lý.
Hắn ta không chết được, như vậy bọn họ sẽ không sợ hắn ta chết, mặc kệ hắn ta sẽ không bị hắn ta liên lụy. Về phần con khỉ này đi vào làm được gì thì bọn họ không quan tâm, nếu như vạn nhất có thể giúp đỡ được cũng tốt.
“Được, vậy Đại Thánh cứ tùy tiện. Ngài muốn đảm nhận hay không đảm nhận chức vụ gì thì cũng cứ đi vào, giúp được thì giúp, đừng ảnh hưởng bệ hạ phá trận là được.” Thân Công Báo nói.
“Không thành vấn đề!”
Tôn Ngộ Không nói xong, xắn tay áo lên, hóa thành một luồng ánh sáng phóng về phía Tuyệt Tiên Trận, trong khoảnh khắc liền tiến vào trong trận.
“Chà!”
Hắn ta nhìn trái phải, đá lửa, rồng lửa, kiếm lửa đều phóng tới giã trên người hắn ta, phát ra tiếng vang ầm ầm nhưng không khiến cho hắn ta bị thương làm cho hắn ta rất kinh ngạc.
“Chẳng lẽ pháp trận này còn không lợi hại bằng hai lão tặc Câu Trần Chân Vũ?”
Tôn Ngộ Không nhức đầu.
Phải biết rằng, Câu Trần Đại Đế và Chân Vũ Đại Đế chỉ cần một quyền cũng có thể khiến hắn ta nổ tung, mà năng lượng của trận pháp này nhiều như vậy, khi đánh trên người hắn ta lại không có chuyện gì xảy ra, khiến cho hắn ta nghi ngờ pháp trận này không lợi hại bằng Câu Trần Chân Vũ.
“Mặc kệ, đi tìm đám người Diệp Thiên đã rồi nói sau.”
Đưa ra quyết định này, Tôn Ngộ Không liền mạo hiểm bỏ qua các loại năng lượng, bay ở bên trong pháp trận.
Tìm cả buổi hắn ta mới phát hiện ra Chuông Đông Hoàng lơ lửng trong không trung, không nhìn thấy được Diệp Thiên và Côn Bằng lão tổ, nhưng lại thấy Thông Thiên Giáo Chủ và Thái Thương Lão Quân đấu đơn với nhau.
“Thông Thiên, Diệp Thiên đâu? Anh ta với Côn Bằng chạy đi đâu rồi?”
Con khỉ này không biết trên dưới, không biết giữ mồm giữ miệng, ngay cả Ngọc Đế cũng gọi thẳng là lão già, gọi tên Diệp Thiên và Côn Bằng là đã tích đức ở miệng lắm rồi.
“Con khỉ nhà ngươi làm sao chạy vào được vậy?”
Thông Thiên Giáo Chủ rất kinh ngạc.
Thái Thượng Lão Quân cũng kinh ngạc.
Sau đó, ngay cả Diệp Thiên và Côn Bằng lão tổ cũng nhìn ra từ trong Chuông Đông Hoàng, thấy rằng Tôn Ngộ Không đứng giữa không trung, năng lượng trong pháp trận đánh lên người hắn ta như mưa nhưng hắn ta vẫn bình thường, chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Điều này sao có thể?
“Các người nửa năm rồi không có tin tức gì, lão tôn ở bên ngoài thật sự không chờ được nên tiến vào đây nhìn xem. Ta nói pháp trận này còn không lợi hại bằng hai lão tặc Câu Trần Chân Vũ, sao các người lại phá không xong vậy?”
Tôn Ngộ Không nói.
Thông Thiên, Côn Bằng, Diệp Thiên nhất thời không biết nói gì.
Đặc biệt là Diệp Thiên, hắn chính mắt nhìn thấy Chân Vũ Đại Đế dùng một quyền đánh nát Tôn Ngộ Không. Nhưng mà ở trong pháp trận này, hắn ta lại không bị thương tổn gì, thực sự khiến cho hắn rất kinh ngạc.
Lúc này ông già Thái Thượng dùng Thiên Thư cho Tôn Ngộ Không một kích.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!