Thần Công Báo thực sự không thể hiểu nổi.
Mặc dù Đại Đế và Hậu Thổ Nương Nương đã hy sinh cùng với các tướng lĩnh, gây ra thương vong nặng nề cho đại quân Thiên Đình, nhưng tổng thể thực lực đại quân Thiên Đình so với Hoàng Thiên Quân, cũng không có kém hơn bao nhiêu, thực lực hai bên gần như ngang bằng, một lần hỏa lực oanh tạc, Hoàng Thiên Quân bên này tổn thất vài chục vạn, Thiên Đình bên kia tổn thất chừng trăm vạn, muốn trấn áp đại quân Thiên Đình tuyệt đối, thì ít nhất còn phải đánh vài ngày nữa đây.
Tình hình trước mắt của Thiên Đình, việc quan trọng chính là trì hoãn thời gian, chưa tới thời điểm vạn bất đắc dĩ , không nên rút lui mới đúng, sao bây giờ đột nhiên rút quân, khiến hắn cảm thấy không thể hiểu nổi.
"Nếu có chuyện gì xảy ra, đại quân đuổi theo chiến đánh bọn hắn trước, thấy hành động kế tiếp của bọn họ là gì rồi hãy nói sau."
Thần Công Báo nói.
Diệp Chiến gật đầu, hạ lệnh toàn quân đuổi theo.
Cứ như vậy, đại quân Thiên Đình vừa đánh vừa rút lui, Hoàng Thiên Quân vừa đánh vừa truy đuổi, sau khi toàn bộ đại quân Thiên Đình rút lui khỏi bầu trời trên núi Tu Di, Hạo Thiên Đại Đế mới khai mở Tuyệt Tiên Trận bao trùm cả núi Tu Di, một đám sương mù khổng lồ phóng lên cao, xông vào giữa cuộc chiến của hai đội quân, ngăn cách hai đội quân thành hai bên, bất kể là thế lực nào dùng hỏa lực đánh vào trong đám sương mù này, cũng bị nó cắn nuốt mà hóa thành hư vô.
Tuyệt Tiên đại trận vừa mở ra, Hạo Thiên Đại Đế liền nói: "Thái Nhất, chúng ta đình chiến đi, nếu ngươi có thể phá vỡ Tuyệt Tiên Trận, thì ngươi lập tức có thể lấy được một đạo tàn hồn cuối cùng trong núi Tu Di, thực lực của ngươi sẽ hồi phục lại trạng thái hưng thịnh nhất, khi đó bọn ta sẽ lập tức đầu hàng muốn chém giết muốn róc thịt liền tùy ngươi."
"Chiến đấu lâu như vậy, tất cả chúng ta cũng mệt mỏi, không muốn đánh nữa, cũng không muốn để cho các tướng sĩ tiếp tục phải chịu chết, thế nên bọn ta mới chịu rút lui ra khỏi núi Tu Di, khai mở Tuyệt Tiên Trận, đấu một trận thật tốt với ngươi."
"Nếu tiếp tục đánh tiếp, ngươi còn phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tiêu diệt hết bọn ta, nên cơ hội để các ngươi có thể đột phá sẽ ít hơn rất nhiều."
"Thế nên hãy suy nghĩ thật kỹ đi, suy nghĩ xong chúng ta liền đình chiến, đôi bên vào trận đấu trận quyết định, dùng cái này tới quyết thắng thua, ngươi cảm thấy thế nào?"
Nghe thấy lời Hạo Thiên nói, Diệp Thiên đột nhiên có phần không thể hiểu nổi rồi.
Việc này nghe ra thì quả thật rất có lợi đối với hắn, việc có thể càng có lợi với hắn, càng khiến hắn cảm thấy bất an.
Bởi vì hắn tin rằng, địch nhân tuyệt đối sẽ không bao giờ nhân từ với hắn, càng là nhân từ với hắn, lại càng là nguy hiểm đáng sợ gấp nhiều lần.
Thế nên hắn cảm thấy Hạo Thiên làm như vậy, trong đó nhất định có quỷ.
Nhưng về phần âm mưu gì, lúc này hắn có chút không rõ.
Thế nên hắn cũng chưa có dừng tay, muốn cùng với Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Phục Hi, Thiên Hà và thánh nhân ra quyết định.
"Quân sư, anh nghĩ như thế nào?"
Diệp Thiên muốn nghe ý kiến của Thần Công Báo một chút.
"Bệ hạ, thần cảm thấy trong chuyện này nhất định có quỷ!"
Thần Công Báo đáp lại.
Hạo Thiên lập tức nói: "Thần Công Báo, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, bổn soái thật sự không muốn đánh nữa, đình chiến đi, đi vào trong Tuyệt Tiên Trận một quyết thắng thua một trận đi!"
"Đúng vậy sư huynh." Khương Tử Nha cũng đáp: "Ngươi không phải là luôn muốn thắng ta sao? Nếu như các ngươi có thể trước khi Hồng Quân lão tổ xuất quan, phá Tuyệt Tiên Trận này, mở ra tế đàn, vậy ngươi liền hoàn toàn đánh bại ta."
"Nếu như tiếp tục chiếm đánh như vậy, lãng phí không ít thời gian, các ngươi phá trận đã muộn mấy ngày, nếu tới khi Hồng Quân lão tổ xuất quan, vậy thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ phá trận nữa."
Nghe lời này, Thần Công Báo liền bắt đầu kích động.
Ông ta quả thật quá mức muốn đánh bại Khương Tử Nha rồi.
Càng là đến thời khắc mấu chốt cuối cùng này, ông ta lại càng không thể chờ đợi để thấy được kết quả cuối cùng mà mình mong đợi kia, thế nên nghe Khương Tử Nha nói lời này, ông ta cũng liền rục rịch muốn hành động.
"Thần Công Báo, cẩn thận kẻo vạn kiếp bất phục, chớ tin kẻ địch lại có thể làm chuyện lợi có cho ngươi, suy nghĩ thật kỹ đi hắn rốt cuộc muốn làm gì!"
Thông Thiên Giáo Chủ khuếch đại thanh âm, giọng nói từ trăm vạn dặm từ xa truyền tới.
Thần Công Báo vừa nghe, nội tâm kích động lập tức bình tĩnh rất nhiều.
"Khương Tử Nha rốt cuộc muốn làm gì đây?"
Ông ta vuốt râu suy tư.
Không biết qua bao lâu.
"Ha ha ha!"
Thần Công Báo đột nhiên cất tiếng cười to đứng lên.
"Khương Tử Nha à Khương Tử Nha, nhóc con ngươi thật là âm hiểm, nếu không phải sư tôn nhắc nhở ta suy nghĩ thật kỹ, thì ta suýt nữa đã trúng bẫy của nhóc con ngươi rồi."
"Ngươi muốn đôi bên đình chiến, chờ bệ hạ của chúng ta còn có sư tôn và Côn Bằng lão tổ của ta vào trận, sau đó các ngươi thừa dịp Tuyệt Tiên Trận không thể phá giải trong một thoáng cái được, liên hợp với Thái Thượng Nguyên Thủy, cho Hoàng Thiên Quân của chúng ta một đòn chí mạng, tiêu diệt hết bọn ta, sau đó Thái Thượng Nguyên Thủy và thánh nhân đi vào thủ trận, mặc dù pháp trận bị phá, thánh nhân các ngươi liên thủ với đại quân, khiến cho bệ hạ bọn họ không cách nào nhích tới gần núi Tu Di nữa, thời điểm mấy trăm vạn đại quân đánh tới các ngươi, Hồng Quân lão tổ liền xuất quan sớm, vậy thì vĩnh viễn cũng đánh không lại tế đàn núi Tu Di này rồi."
"Nhóc con ngươi, suy tính thật sự rất thông minh đấy!"
Bị Thần Công Báo nói ra suy nghĩ trong mình, mặt Khương Tử Nha đều đen rồi.
Hạo Thiên Đại Đế thế nhưng lại nói: "Thần Công Báo, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ý của bọn ta không phải vậy, nếu bọn ta không ngừng chiến, để thánh nhân chúng ta vào trận trước, sau đó thánh nhân các ngươi lại vào trận, như vậy sẽ không sợ chúng ta hãm hại các ngươi đi?"
"Hừ!” Thần Công Báo hừ lạnh nói: "Pháp trận là của các ngươi, các ngươi nhất định hiểu rõ kết cấu pháp trận, có thể dễ dàng thoát ra, nhưng Thái Nhất Đại Đế và sư tôn của ta còn có Côn Bằng lão tổ thì không thoát ra được, các ngươi đem bọn họ dẫn vào sau đó đi ra ngoài toàn diệt đại quân của chúng ta, bảo đảm núi Tu Di không sơ hở, suy nghĩ cũng đủ hoàn mỹ đấy, chúng ta mới không để cho gian kế của các ngươi được như ý, nếu không Tử Vi Đại Đế và Hậu Thổ Nương Nương liền chết vô ích rồi!"
Nói đến đây, ông ta nói với Diệp Chiến: "Thái tử điện hạ, ngài ra lệnh đại quân tiếp tục đuổi theo của bọn hắn, chưa đến khi đánh bại đại quân bọn họ hoàn toàn, không uy hiếp được phụ hoàng của ngài nữa mới thôi."
Diệp Chiến nói xong, liền ra lệnh:
"Toàn quân đuổi theo, không được phép dừng lại, đến khi hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng mới thôi!"
Sắc mặt Hạo Thiên và Khương Tử Nha vô cùng trầm trọng.
Đối phương không trúng kế, bị đuổi đi đánh như vậy tiếp, đại quân sớm muộn cũng bị ăn sạch!
"Chỉ mong pháp trận có thể vây hãm bọn họ một năm, cho đến khi Hồng Quân lão tổ xuất quan mới tốt."
Hai mắt Khương Tử Nha tuyệt vọng nhắm lại.
Mười ngày sau.
Trải qua trận càn quét đuổi cùng giết tận không ngừng nghỉ của Hoàng Thiên Quân, chừng sáu trăm vạn đại quân, bị đánh đến mức chỉ còn lại không tới hai trăm vạn người, mà Hoàng Thiên Quân còn có năm trăm vạn người, chênh lệch quá lớn, cứ theo đà này, với thời gian một ngày nữa, đại quân Thiên Đình sẽ bị đánh bại hoàn toàn.
Kết quả là, Khương Tử Nha nói: "Đại soái, hạ lệnh toàn quân rút lui đi, chúng ta cũng rút lui đi, thời gian kế tiếp, giao cho Thái Thượng Nguyên Thủy bọn họ, có thể kéo dài tới lúc Hồng Quân lão tổ xuất quan hay không, liền phải dựa vào vận mệnh của bọn họ rồi."
Cũng đã như vậy, Hạo Thiên Đại Đế còn có thể làm gì?
Lực bất tòng tâm, không thể làm gì khác hơn là làm theo như ý của Khương Tử Nha.
"Rút lui! Toàn quân rút lui! Có thể còn sống được bao nhiêu người là tốt rồi! Sau khi sống sót dốc sức tình nguyện vì dân cũng không cần phải gia nhập trận doanh quân địch, khi Hồng Quân lão tổ xuất quan bổn soái sẽ gọi về các ngươi về hàng ngũ!"
Ra lệnh xong, đại quân gần hai trăm vạn người giống như tổ ong vò vẽ bị chọc, cực nhanh rút lui về bốn phương tám hướng.
Hạo Thiên dẫn theo Khương Tử Nha cũng rút lui từ trên biển.
"Ào ào ào!"
Toàn Hoàng Thiên Quân sôi trào.
"Ha ha!"
Thông Thiên Giáo Chủ tiếng cười sang sảng vang lên.
"Xem như đã đánh tan bọn chúng, vậy thì có thể yên tâm đi đánh đến Tuyệt Tiên Trận chó má kia rồi!"
"Ừ."
Diệp Thiên gật đầu, phân phó nói: "Quân sư, thế gian luôn không chờ người, chúng ta vào trận này, an nguy của đại quân liền giao cho ngươi, phải chú ý cẩn thận, chớ để bị đánh lén, khi trẫm phá trận đi ra ngoài, còn muốn nhìn thấy đại quân này, nghe rõ chưa?"
"Bệ hạ yên tâm, thần thề chết bảo đảm đại quân tuyệt đối an toàn!"
Thần Công Báo nói như chém đinh chặt sắt.
"Rất tốt!"
Diệp Thiên lộ vẻ hài lòng, sau đó nói tiếp: "Thông Thiên đạo hữu, Côn Bằng đạo hữu, chúng ta vào trận đi!"
"Tốt!"
Ba người hóa thành một đạo ánh sáng, bay về phía đám sương mù trên núi Tu Di, sau đó biến mất vô ảnh vô tung.
"Đi, chúng ta đi vào thủ trận!"
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.
Rất nhanh, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Chuẩn Đề đạo nhân, Tiếp Dẫn Đạo Nhân, Thiên Hà lão tổ, Phục Hy Đại Đế, và chín vị đệ tử Hồng Quân, cùng mười lăm vị thánh nhân, tất cả cũng lần lượt bay về phía Tuyệt Tiên Trận.
Trong trận.
Không gian vô cùng rộng lớn.
Phóng tầm mắt ra xa, giống như thân đang ở trong núi lửa, nơi đây mọi thứ đều có đỏ, có nham thạch nóng chảy ào ào, bừng bừng sóng nhiệt từ phía dưới biển nham thạch nóng chảy bay lên, không thể nói là không hùng vĩ, cũng không thể nói là không kinh khủng.
Rất nhanh.
Thái Thượng Nguyên Thủy và các thánh nhân, chia ra xung quanh ba người Diệp Thiên đáp xuống trên mười lăm tảng đá lớn hình nón lơ lửng hư không, vây quanh thành một vòng tròn, trên đá đều chi chít các ký hiệu, bọn họ có thể ở phía trên gia tăng uy lực pháp trận, khiến cho pháp trận trở nên càng thêm khốc liệt, khiến cho người rơi vào trận phải vào cảnh thập tử nhất sinh!
"Thái Nhất, Thông Thiên, Côn Bằng, Tuyệt Tiên Trận này vốn vô cùng đáng sợ, các ngươi đi vào, mặc dù chúng ta không vào, cũng rất khó phá được trận, mà bây giờ chúng ta đã vào trong trận, sẽ gia tăng uy lực của Tuyệt Tiên Trận, dù sao các ngươi nếu không đánh bại cũng không ra được, thứ đợi các ngươi ở phía trước nếu không phải là cái chết thì chính là giam cầm vĩnh viễn."
"Tóm lại, trước khi Hồng Quân lão tổ xuất quan, các ngươi muốn đánh bại trận này, khó như bắc thang lên trời vậy."
"Thế nên ta khuyên các ngươi vẫn nên không cần tốn công vô ích, cứ chờ như vậy đến khi Hồng Quân lão tổ xuất quan đến thu thập các ngươi, nếu không ở trong mệt tới chết rồi, Hồng Quân lão tổ còn chưa có xuất quan mà các ngươi đã chết, như vậy liền làm Hồng Quân lão tổ thất vọng quá mức đấy."
Nguyên Thủy Thiên Tôn đắc ý nói.
"Hừ!"
Thông Thiên Giáo Chủ hừ lạnh nói: "Một đám ô hợp, bố trí pháp trận có thể kinh khủng tới mức nào, còn muốn để bọn ta bỏ mình trong pháp trận, nghĩ cũng đừng nghĩ, các ngươi không có năng lực đó đâu!"
Thái Thượng Lão Quân nói: "Thông Thiên sư đệ, đừng vội ngang ngược, Tuyệt Tiên Trận này có thể sánh bằng Tru Tiên Trận của ngươi, Vạn Tiên Trận, Thập Tuyệt Trận còn lợi hại hơn, Tru Tiên Trận của ngươi, một mình ngươi trấn thủ, được bốn người sư huynh và Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn liên thủ lại đã đánh bại được, Tuyệt Tiên Trận này được mười lăm người chúng ta trấn thủ, các ngươi ba người sao có thể đánh bại được đây?"
"Thái Thượng Đạo tổ nói rất đúng." Tiếp Dẫn Đạo Nhân nói: "Không nói đến pháp trận kết hợp này, chỉ bằng mười lăm người chúng ta liên thủ, thực lực cũng có thể áp đảo ba người các ngươi, hơn nữa pháp trận này, thực lực lại càng xa hơn đám bọn họ, muốn phá trận là không thể nào."
"Láo xược!"
Côn Bằng lão tổ quát lên: "Chuẩn Đề Tiếp Dẫn, hai nghịch đồ các ngươi phản bội ta, thành môn hạ Hồng Quân, bản lĩnh bằng không, dám ở trước mặt ta an nói ngông cuồng, thật sự nghĩ ta không thể thu thập được hai người các ngươi rồi có phải không?"
Chuẩn Đề Tiếp Dẫn đến một cái cái rắm cũng không dám thả.