Lúc này, vùng biển nào đó ở Đông Hải.
Nguyên Thủy Thái Thượng chiến đấu với Thông Thiên, đánh đến mức sục sôi ngất trời.
Trên vùng biển khoảng trăm triệu kilômét vuông bởi vì trận đại chiến của ba người mà dâng lên từng đợt sóng lớn kinh hãi, sinh linh trong nước cũng bởi vì trận đại chiến của ba người mà tổn thất thảm trọng, binh tôm tướng tép không biết đã chết bao nhiêu, ngay cả rất nhiều thành thị ở vùng duyên hải của Đông Thắng Thần Châu cũng bị chôn vùi thành đống phế tích dưới cơn biển động này.
Động tĩnh to lớn, tai ương to lớn, nguy hại cũng to lớn.
Đây chính là trận giao đấu của các Thánh Nhân cao nhất, đánh tới nơi nào, những nơi đi qua đều trở thành một đống đổ nát.
Nguyên nhân chính là như thế, từ lúc Nguyên Thủy Thái Thượng nghe thấy Văn Trọng bị giết trên pháp trường lần đó, Thông Thiên kiêu ngạo như thế, hai người bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Nếu không trở mặt đánh nhau với Thông Thiên, thì hàng trăm triệu triệu sinh linh của cả nước Đại Đường đều sẽ phải chịu khốn khổ lầm than.
Nhưng bây giờ đã tới bước đường không thể không đánh rồi, lúc này hai người mới bất kể cái giá về thương vong, cũng muốn đánh một trận như vậy với Thông Thiên.
"Trời ạ. Quá là khủng bố rồi."
"Tam Thanh đánh nhau rồi, quả thực chính là tai họa mà."
"Nghe nói Thiên Đình đều bởi vì Tam Thanh đánh nhau mà nổ tung tóe rồi."
"..."
Các thành phố trên các vùng duyên hải ở Đông Thắng Thần Châu có rất nhiều Tán Tiên không dám tới gần xem Tam Thanh đánh nhau, chỉ có thể nhìn sóng biển ở phía xa xa để phán đoán xem trận chiến kịch liệt biết bao nhiêu, vì thế mà nghị luận sôi nổi cả lên.
Thông qua truyền âm của bọn họ, tin tức Tam Thanh đánh nhau cũng truyền khắp phần lớn các bộ châu rồi, dẫn đến oanh động mãnh liệt.
"Thông Thiên sư đệ, một vừa hai phải thôi, đừng ép hai chúng ta đánh chết ngươi."
Thái Thượng Lão Quân vừa đánh vừa khuyên bảo.
Giáo chủ Thông Thiên cười ha ha: "Cho dù ta có khó đánh bại bằng một quyền, nhưng không thể không thừa nhận đánh không lại hai người các người liên thủ. Nhưng hai người muốn giết ta, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, cộng thêm tên Nữ Oa vào thì cũng đừng mơ tưởng có thể giết được ta."
Giáo chủ Thông Thiên đã đưa pháp bảo cho đệ tử hết rồi, hai tay ông ta trống trơn.
Thái Thượng Lão Quân còn có vài món pháp bảo ở trong tay, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng có Bàn Cổ Phiên trong tay, hai người dùng pháp bảo mãnh liệt công kích giáo chủ Thông Thiên, đánh cho giáo chủ Thông Thiên liên tục lui về phía sau.
Nhưng cũng chỉ là đánh đến mức khó có thể chống đỡ được, chế phục ông ta đã khó, chứ đừng nói giết chết ông ta.
Mà mục đích của giáo chủ Thông Thiên chính là kéo dài thời gian, chỉ cần giữ chân được Nguyên Thủy Thái Thượng, để cho hai người bọn họ không thể gấp rút đi tiếp viện cho Khương Tử Nha bên kia, như vậy thì mục đích của ông ta đã đạt được rồi.
Cho nên không ngại bị hai người bọn họ ức hiếp, mặt ngoài là bị khi dễ, trên thực tế ông ta lại kiếm lợi được nhiều hơn. Bởi vì cứ thế này thì Thái Nhất ở bên kia có thể mang đến thương vong cực kỳ lớn cho đại quân Thiên Đình, điều này rất có lợi đối với đại cục tiếp theo.
Đồng thời, ông ta còn có thể thông qua việc bị đánh đến chạy loạn khắp nơi, hủy hoại mạng lưới truyền âm ở trên biển của Thiên Đình.
Nói giỡn à, bọn họ là Thánh Nhân cao cấp ở cảnh giới này giao đấu với nhau ở trên biển, tùy tiện đánh ra một chiêu, phát ra nổ mạnh, đều có thể đánh chết các sinh linh trong phạm vi hàng triệu lý dưới biển, mấy thứ trốn ở dưới đáy biển cũng khó có thể mà trốn thoát được.
Cho nên ông ta chạy tới nơi này so tài cùng với Nguyên Thủy Thái Thượng, chạy tới chỗ kia đánh mấy chiêu với Nguyên Thủy Thái Thượng, thì đã gây ra việc chạy đến chỗ nào, sinh linh dưới biển ở chỗ đó chết hết toàn bộ.
Hủy đi mạng lưới truyền âm ở trên biển, đem các nơi có lợi cho dương đông kích tây, giúp cho Diệp Thiên mở tế đàn ở núi Cầm Biên ra.
Nguyên Thủy Thái Thượng cực kỳ bất đắc dĩ.
Mặc kệ Thông Thiên, để cho Thông Thiên chạy tới núi Cầm Biên, có thể mang đến cho núi Cầm Biên bên kia tai ương ngập đầu.
Để ý tới Thông Thiên thì mạng lưới truyền âm trên biển sẽ bị phá hư quy mô lớn, còn ảnh hưởng đến việc bọn họ gấp rút đi tiếp viện cho đại quân của Thiên Đình nữa.
Thái Thượng ở lại để đối phó với Thông Thiên, Nguyên Thủy đi trợ giúp cho đại quân của Thiên Đình lại không khống chế được Thông Thiên, còn có thể khiến cho Thông Thiên chạy tới Tây Ngưu Hạ Châu, giao đấu ở Tây Ngưu Hạ Châu, có thể khiến cho Tây Ngưu Hạ Châu bị đánh trở thành khu vực không người, ảnh hưởng rất lớn đến Thiên Đình trưng binh từ Tây Ngưu Hạ Châu, còn có thể mang đến tai họa cho hai trăm vạn triệu đại quân đóng quân ở núi Cầm Biên.
Cho nên đầu của Nguyên Thủy Thái Thượng đã đau đến chết đi được.
"Ngươi cứ quấy rối không kiêng nể gì như vậy, có từng nghĩ tới có một ngày Hồng Quân Lão Tổ rời núi, ngươi sẽ gặp tai ương ngập đầu hay không?"
Nguyên Thủy Thiên Tôn cả giận nói.
"Còn mười mấy năm nữa, chỉ cần trong khoảng thời gian mười mấy năm này mở cả hai tòa tế đàn ra hết, để cho Thái Nhất khôi phục đỉnh phong, thì sao ta lại phải sợ Hồng Quân ông ta rời núi chứ?" Giáo chủ Thông Thiên đáp lại.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Cho dù Thái Nhất có khôi phục lại trạng thái đỉnh phong năm đó đi nữa, thì hắn ta chẳng qua chỉ là đại đạo cảnh giới tám trọng mà thôi, tu vi còn chênh lệch hơn một ngàn vạn năm so với lão tổ Hồng Quân. Ngươi cảm thấy hắn ta có thể là đối thủ của lão tổ Hồng Quân sao?"
"Vậy thì cũng không chắc được."
Giáo chủ Thông Thiên cười rồi nói: "Đánh có lại hay không, đến lúc đó hai người các người sẽ biết được thôi."
Lúc ấy ông ta cũng từng lo lắng về vấn đề này, nhưng Trấn Nguyên Tử nói, tu vi của Diệp Thiên từ địa giới lên đến thiên giới, cộng thêm việc tu vi được tăng lên khi tu luyện ở thiên giới, có thể bù đắp vào tu vi bị khuyết thiếu.
Về phần đến lúc đó thực lực của Thái Nhất đối lập với Hồng Quân như thế nào còn phải chờ sau khi hai tòa tế đàn được mở ra thì mới có thể biết được. Nhưng ông ta vẫn tin tưởng Trấn Nguyên Tử, cho nên mới không hề lo lắng một chút nào cả.
Vẻ không hề sợ hãi của ông ta làm cho Nguyên Thủy Thái Thượng rất bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.
"Thông Thiên, cho ta một chút mặt mũi đi, đừng quấy rối nữa được không?"
Giáo chủ Thông Thiên nghe thấy vậy thì nhìn xuống, chỉ thấy trong biển nhô ra một cái đầu.
Nhìn thấy là Hạo Thiên Đại Đế, giáo chủ Thông Thiên hừ lạnh nói: "Sao ta phải cho ngươi mặt mũi?"
Hạo Thiên Đại Đế: "..."
Lời nói này quá là không mình mặt mũi mà.
Nhưng ông ta vẫn kêu lên: "Trong trận đại chiến phong thần lần trước, ngươi và ta chính là cùng một phe, ngươi không thể nể mặt giao tình ngày xưa mà cho ta một chút mặt mũi hay sao?"
"Ngươi còn dám nhắc tới trận chiến phong thần lần trước. Chuẩn Đề Tiếp Dẫn Thái Thượng, hiệp trợ cho Nguyên Thủy phá Tru Kiếm Tiên trận của ta, sao không thấy ngươi tới giúp ta đi? Làm bạn với cái loại chuột nhắt như ngươi, ta cũng cảm thấy khinh thường."
Dứt lời, Thông Thiên đánh một chưởng về phía mặt biển, một chưởng ảnh thật lớn nghiền áp xuống.
"Mẹ ơi."
Hạo Thiên Đại Đế sợ tới mức lập tức chìm xuống dưới đáy biển.
Rầm.
Nước biển bị đập dâng lên ngập trời, lực đánh cực lớn đánh lên trên người Hạo Thiên, đánh cho ông ta ngã xuống biển, nhấn chìm ông ta xuống dưới dưới đáy biển sâu mấy chục ngàn mét, đánh cho ông ta ngơ ngác, trong lúc nhất thời đầu óc đều ong ong hết cả lên.
Hạo Thiên bò trên bề mặt một lúc lâu sau, ông ta mới run run hồi thần lại được.
"Tên Thông Thiên này quả thực là đáng giận. Một chút giao tình cũ cũng không nhớ đến, vậy thì đừng trách ta không khách khí."
Dứt lời, ông ta trồi lên khỏi mặt nước, lén ném vòng kim cang về phía giáo chủ Thông Thiên.
Giáo chủ Thông Thiên đang chiến đấu cực hăng với Nguyên Thủy Thái Thượng, đầu ông ta bị vòng kim cô đánh một kích, tuy không gõ đến mức ông ta chảy máu, nhưng vẫn làm cho ông ta bị đau.
Ông ta theo bản năng đưa tay ra sờ đầu, dẫn đến ông ta thất thủ, Thái Thượng Lão Quân thừa dịp sân tới, đánh một chưởng nặng nề lên trên ngực của Thông Thiên.
Rầm.
Giáo chủ Thông Thiên bị đánh bay ra ngoài.
Nguyên Thủy Thiên Tôn theo sát sau đó, Bàn Cổ Phiên đánh về phía giáo chủ Thông Thiên, một cỗ uy áp rất lớn nghiền áp về phía giáo chủ Thông Thiên từ Bàn Cổ Phiên.
Giáo chủ Thông Thiên lập tức đưa hai tay ra phía trước ngực, khởi động một tấm chắn, chống đỡ được sự nghiền áp của Bàn Cổ Phiên.
Lúc này, Thái Thượng Lão Quân đã ném vòng kim cang về phía giáo chủ Thông Thiên.
"Không ổn."
Sắc mặt của giáo chủ Thông Thiên biến đổi mạnh mẽ.
Vốn ông ta đã không có pháp bảo, đối phó với Nguyên Thủy Thái Thượng hơi vô ý một chút thì sẽ trúng chiêu, cho nên lực chú ý của ông ta đều tập trung rất cao độ để ứng đối với tiến công của Nguyên Thủy Thái Thượng. Ông ta vẫn duy trì khoảng cách nhất định, làm cho hai người bọn họ không có biện pháp làm gì ông ta được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!