"Ha ha."
Giáo chủ Thông Thiên cười to: "Ngươi đây là sợ rồi sao? Sợ ta trợ giúp cho Thái Nhất thì không có lợi cho các người, cho nên lấy chuyện Trần Chi Ma Lạn Kê đến áp chế ta, muốn ta đứng về phía Hồng Quân đúng không?"
"Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ không đứng về phía Hồng Quân đâu. Ông ta luôn bất công, chuyện gì cũng nghiêng về phía bên các người, bây giờ ông ta đã xảy ra chuyện rồi, ta cần gì phải đứng về bên phía ông ta nữa cơ chứ?"
"Về phần cái gì mà Hồng Quân làm phép mới có ta ngày hôm nay đó chẳng qua là ông ta muốn khống chế ba người chúng ta, để chúng ta cảm kích ông ta mà thôi. Trên thực tế không có ông ta làm phép thì ba người chúng ta vẫn có thể có được thành tựu như ngày hôm nay."
"Hồng Quân là người thế nào ta còn không biết sao? Bề ngoài thì nhân từ, nội tâm thì u ám, phòng thủ nghiêm ngặt. Vì để có thể vượt qua được Thái Nhất mà từ lúc khai thiên lập địa đến nay, ông ta làm phép cho ba người chúng ta thành một con cờ cho ông ta vượt qua Thái Nhất sau này, để cho chúng ta vì nhận ơn của ông ta mà không thể trợ giúp cho Thái Nhất được. Sự thật chứng minh ông ta đã thành công lợi dụng ba người chúng ta rồi, nếu không năm đó ba người chúng ta đứng về phía Thái Nhất kia, sao ông ta lại có thể hạ bệ Thái Nhất được cơ chứ?"
"Mà lần này, ta không muốn tái phạm sai lầm nữa, ta phải đứng về phía Thái Nhất. Khuyên cũng vô dụng thôi, chuyện mà Thông Thiên ta đã quyết định rồi, không phải các người có thể khuyên rồi quay đầu lại được đâu."
Thân Công Báo trợ giúp Diệp Thiên, là vì đọ sức với Khương Tử Nha, báo mối thù đã bại trận vào trận chiến phong thần lần trước.
Thông Thiên cũng thế.
Từ sau khi bại trận trong trận chiến phong thần lần trước, Triệt Giáo của ông ta đã bị chèn ép nghiêm trọng. Tuy là một trong Tam Thanh, Nguyên Thủy Thái Thượng nổi danh khắp thiên hạ, mà người biết đến Thông Thiên thì lại cực kỳ ít, tất cả đều ngưỡng mộ Nguyên Thủy Thái Thượng, không ai ngưỡng mộ Thông Thiên ông ta cả.
Ông ta rất khó chịu, muốn báo mối thù bị chèn ép, nhưng Hồng Quân lại bất công, chuyện gì cũng thiên về phía hai người bọn họ, ngay cả đệ tử Nữ Oa của Hồng Quân, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn cũng đều đứng hết về bên phía Nguyên Thủy Thái Thượng. Ông ta một thân một mình, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, nội tâm có bao nhiêu buồn khổ chỉ có trong lòng chính ông ta mới hiểu rõ nhất.
Nhưng bây giờ cơ hội đã tới rồi.
Chỉ cần đứng về phía Thái Nhất thì sẽ có Thái Nhất, Trấn Nguyên Tử viện trợ bên ngoài, việc báo mối thù đã bại trận trong trận chiến phong thần lần trước cũng có hy vọng rồi. Cho nên mới có một con đường đi đến bóng tối, ai khuyên cũng vô dụng thôi.
"Ta cảm thấy ngươi vẫn nên bình tĩnh lại trước đi, ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng. Có thể nói chuyện ổn thỏa là tốt nhất, nói chuyện không ổn được thì đến lúc đó ngươi muốn thế nào thì lại thế đó được không?" Thái Thượng Lão Quân dùng lời nói hay khuyên bảo.
"Ha ha."
Giáo chủ Thông Thiên cười to: "Thái Thượng, ngươi xem ta là tên ngốc đó à? Muốn kéo dài thời gian để Nguyên Thủy dẫn văn võ của Thiên Đình rút lui đến ba mươi sáu trọng thiên. Ta không đồng ý với ông đó."
Dứt lời, giáo chủ Thông Thiên nhấc chân dẫm mạnh một cái.
Rầm.
Một tiếng nổ rung trời, ba mươi bốn trọng thiên vốn đã xuất hiện vết rạn, đột nhiên lại nứt toác ra một khe nứt thật lớn, giáo chủ Thông Thiên rơi xuống, rơi vào ba mươi ba trọng thiên của Thái Thượng Lão Quân.
"Không ổn."
Vẻ mặt của Thái Thượng Lão Quân biến đổi kịch liệt, ông ta lập tức đáp xuống.
Ông ta vừa mới đến ba mươi ba trọng thiên thì lại nghe thấy một tiếng nổ “rầm”, giáo chủ Thông Thiên đã đánh vỡ ba mươi ba trọng thiên, chạy đến ba mươi hai trọng thiên, Thái Thượng Lão Quân lại đuổi tới ba mươi hai trọng thiên.
Lúc này ở ba mươi hai trọng thiên, mỗi một bộ phận quan trọng của Thiên Đình đều đang sửa sang lại tư liệu chuẩn bị rút lui.
Giáo chủ Thông Thiên vừa đến ba mươi hai trọng thiên thì nhấc chân lên đạp một cái.
Rầm.
Lần này ông ta đã nắm giữ được lực độ, không giẫm cho ba mươi hai trọng thiên lõm xuống, mà là giẫm ra một luồng sóng xung kích khủng bố, đánh sâu về phía bốn phía xung quanh.
Thái Thượng Lão Quân đuổi tới ba mươi hai trọng thiên, thấy một màn như vậy thì trên mặt lập tức thay đổi lớn. Ông ta lập tức phóng thích thần thức ra phá hủy sóng xung kích, nhưng sóng xung kích đã lao ra ngoài rồi, khi nó bị thần niệm của ông ta hủy đi thì đã có không ít thành viên quan trọng của Thiên Đình bị nghiền nát dưới luồng sóng xung kích rồi.
"Ha ha."
Giáo chủ Thông Thiên cười to một cách thoải mái.
Vẻ mặt của Thái Thượng Lão Quân đen như khói, ông ta huy động phất trần, chỉ thấy phất trần tựa như tua bạch tuột đánh về phía giáo chủ Thông Thiên.
Lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã hộ tống Ngọc Đế từ ba mươi sáu trọng thiên trở lại ba mươi hai trọng thiên, nhưng thấy khắp nơi đều phế tích, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp bốn phía, làm cho Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi mà gào lên: "Đều đến ba mươi sáu trọng thiên, vứt hết toàn bộ tư liệu đi, lập tức chạy ngay tới ba mươi sáu trọng thiên. Nếu không đi chúng tôi sẽ cứu không được các người nữa đâu."
Dứt lời, tất cả thành viên quan trọng của Thiên Đình không đem theo tư liệu mà chạy ra từ bốn cửa Đông Thiên Môn, Tây Thiên Môn, Nam Thiên Môn, Bắc Thiên Môn đi thẳng tới ba mươi sáu trọng thiên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn ở lại phụ trách đánh đổ sóng xung kích của Thái Thượng, đánh nhau với Thông Thiên, để tránh cho sóng xung kích đánh chết các thành viên quan trọng của Thiên Đình đang rút lui.
Dưới sự cố gắng của Thái Thượng Nguyên Thủy, toàn bộ các thành viên quan trọng của Thiên Đình đều rút lui về phía ba mươi sáu trọng thiên, về phần các thiên khác, không phải là nhân vật quan trọng gì, hai người bọn họ lười đi đi yểm trợ cho bọn họ rút lui.
"Đại sư huynh, đừng để ý tới hắn ta, chúng ta gấp rút đi tiếp viện cho Thiên Hà đạo hữu đối phó với Côn Bằng đi." Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.
Thái Thượng Lão Quân lập tức thu tay lại, đi về phía một trọng thiên cùng với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
"Không được đi. Hai ngươi không được đi."
Giáo chủ Thông Thiên đuổi theo.
Lúc trước Trấn Nguyên Tử đã từng nói với ông ta rồi, một khi Ngọc Đế muốn rút lui về ba mươi sáu trọng thiên thì ra tay giẫm lên Thiên Đình, Nguyên Thủy Thái Thượng muốn chạy thì giữ chân hai người bọn họ, có thể giữ được bao lâu thì được bấy lâu, cho nên ông ta mới không cho hai người bọn họ chạy.
Rất nhanh, Nguyên Thủy Thái Thượng đã đi vào một trọng thiên, giáo chủ Thông Thiên cũng đuổi tới một trọng thiên. Thái Thượng Lão Quân lấy bùa tăng tốc ra cho Nguyên Thủy Thái Thượng, hai người tăng tốc tiến bước, giáo chủ Thông Thiên cứ đuổi theo mãi, nhưng lại không thể nào đuổi theo kịp hai người bọn họ.
Mắt thấy hai người bọn họ sắp chui xuống biển rồi, giáo chủ Thông Thiên nhanh trí kêu lên: "Các người đi giúp người của các người, ta đến núi Cầm Biên giết Tiếp Dẫn, tiêu diệt thằng nhóc Tiếp Dẫn kia trước đã rồi nói sau."
Dứt lời, giáo chủ Thông Thiên không đuổi theo nữa mà đi về phương hướng Tây Ngưu Hạ Châu.
Cái tên Nguyên Thủy Thái Thượng này cũng không bình tĩnh nữa, ào ào giết tới một bước.
"Tên Thông Thiên chết tiệt này, quả thực là làm chậm trễ chuyện. Đây không phải là lãng phí thời gian đi trợ giúp của chúng ta sao?" Nguyên Thủy Thiên Tôn cực kỳ ảo não.
Thái Thượng Lão Quân nói: "Lôi Thông Thiên đi cùng đi, núi Cầm Biên có Tiếp Dẫn và hai trăm vạn triệu đại quân, nếu để cho hắn ta chạy tới đó, hậu quả không thể lường được đâu."
Dứt lời, Thái Thượng Lão Quân dẫn đầu đuổi theo, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng theo sát phía sau.
Mà lúc này, đám người Diệp Thiên bọn họ vừa đánh vừa lui, đã phải chịu sự thương vong cực kỳ nghiêm trọng rồi.
"Bệ hạ, nếu cứ như vậy, chờ chúng ta lui về đến Nam Chiêm Bộ Châu, đại quân sẽ không còn lại có bao nhiêu. Cho dù có lui về Nam Chiêm Bộ Châu, bọn họ cứ tiếp tục cắn chúng ta không buông, sớm muộn gì đại quân cũng sẽ bị bọn họ ăn sạch thôi."
Thân Công Báo nói với vẻ lo lắng.
Diệp Thiên trầm mặc rồi nói: "Trẫm đi dẫn dắt lão tặc Thiên Hà, các người tập trung hỏa lực đối phó với quân địch, như vậy làm giảm được thương vong rất lớn, có thể có hiệu quả giữ vững số lượng của đại quân."
"Không thể. Trăm triệu lần không thể được."
Thân Công Báo ngăn cản: "Thiên Hà Lão Tổ là bán bộ thiên đạo, thực lực vượt xa bệ hạ, hơn nữa ông ta còn có thù sâu đậm với bệ hạ, nếu bệ hạ đi dẫn dắt ông ta rời đi, chỉ sợ là sẽ lành ít dữ nhiều."
Diệp Thiên xua tay rồi nói: "Không sao. Trẫm dẫn theo Đóa Đóa đi, có thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa yểm trợ, trẫm sẽ không có việc gì đâu. Đợi trẫm dụ lão tặc Thiên Hà tới Ngũ Trang Quán thì gọi Trấn Nguyên Tử đánh ông ta, không đánh ông ta chết được thì cũng có thể đánh cho nửa sống nửa chết."
Thân Công Báo vừa nghe thấy vậy.
Hì.
Cũng có chút lý.
Vì thế, Diệp Thiên lập tức hô lên: "Đóa Đóa mau tới đây, cùng phụ hoàng đi chấp hành nhiệm vụ hạng nhất."
Không nhận được lời đáp lại.
Diệp Thiên lại gọi vài tiếng vẫn không có lời đáp lại.
"Kỳ quái, con nhóc kia chạy đi đâu rồi?"
Diệp Thiên mày nhăn lại, vừa rồi anh tập trung toàn thân vào việc đối phó với kẻ địch, không chú ý tới Đóa Đóa, cho nên không biết Đóa Đóa đã đi đâu nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!