"Ngươi..."
Nguyên Thủy Thiên Tôn vốn vì mất đồ đệ mình quý trọng mà đau lòng, bị giáo chủ Thông Thiên đã kích như vậy, chỉ cảm thấy đã tức đến muốn nổ phổi.
Chính vì ở Thiên Đình, chỉ sợ động tay sẽ đánh động đến Thiên Đình, nếu không ông ta thật sư rất muốn liên thủ Thái thượng đánh giáo chủ Thông Thiên một chút.
Đây cũng quá khinh người.
"Thông Thiên sư đệ, đừng vội đắc ý quá sớm, đây chẳng qua chỉ là mới bắt đầu, con đường tương lai còn rất dài. Hôm nay người chết là đệ tử của Nguyên Thủy sư đệ chết, nói không chừng ngày khác liền đến phiên đệ tử của Thông Thiên ngươi chết, ngậm miệng tích đức đi." Thái Thượng Lão quân dạy dỗ.
"Hừ."
Giáo chủ Thông Thiên hừ nói: "Vậy chúng ta cùng chờ nhìn xem, xem ai mới là người cười đến cuối cùng.”
Dứt lời, ông ta liền trở lại trong Bích Du cung.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn về phía Khương Tử Nha, nói: "Tiếp theo, hành động kế tiếp của Diệp Thiên chính là chĩa kiếm và tế đàn của núi Tu Di và núi Cầm Biên, các ngươi cũng phải giữ vững, đừng để cho hai tế đàn bị khai mở, cũng đừng để cho ông ta đem đại quân kéo đến bất kỳ một Bộ Châu nào, Đợi thêm mười lăm năm nữa, ngày Hồng Quân Lão Tổ rời núi, cũng chính lúc là chúng ta phản công tiêu diệt ông ta."
"Dạ, sư tôn. Bây giờ đệ tử thề nhất định bảo vệ hai tế đàn cuối cùng, quyết không để cho hai tế đàn bị khai mở."
Khương Tử Nha thề chắc chắn
"Đi đi."
Nguyên Thủy Thiên Tôn xua tay, một đám người rời khỏi Tam Thập Tứ Trọng Thiên.
Mà lúc này, Diệp Thiên cùng những người trước đó đuổi theo giết tính lĩnh Thiên Đình, đều đã lần lượt trở lại đại bản doanh.
"Bệ hạ, trận chiến này chúng bắt làm tù binh bốn mươi sáu vạn triệu đại quân Thiên Đình, mà chúng ta chỉ tổn thất ba trăm hai vạn triệu đại quân, còn thu một trăm bốn vạn triệu đội ngũ, có thể nói là thắng lợi hoàn toàn lớn."
Diệp Thiên vừa trở lại một cái, Thân Công Báo liền nói với ông.
"Ha ha."
Diệp Thiên thoải mái cười to: "Ý ngươi chính là chúng ta không hư hại một binh một chốt nào, tiêu diệu hai trăm ba mươi một ngàn tỉ đại quân bên địch, còn kiếm một trăm bốn chục ngàn trăm triệu đại quân?"
"Có thể nói như vậy." Thân Công Báo cười nói.
"Ha ha."
Các tướng cùng Diệp Thiên lại lần nữa thoải mái cười to, đây coi như là một trận chiến có thắng lợi lớn nhất của bọn họ từ trước tới nay.
"Đúng rồi Bệ hạ, còn bắt làm tù binh mấy tướng bên địch, người có muốn dẫn tới để người nhìn một chút không?" Thân Công Báo hỏi.
Diệp Thiên nhất thời hứng thú: "Vậy thì hãy mang tới để trẫm nhìn một chút."
"Mang tướng địch vào."
Rất nhanh, có bảy người, bị trói gông cổ mang vào giữa lều lớn của quân.
"Quỳ xuống."
Bảy người bị ấn quỳ xuống.
Ánh mắt Diệp Thiên quét qua, bảy người này gồm có Đông Phương Thanh Đế, Tây Phương Bạch Đế của Ngũ lão, còn có Hoàng Long đạo nhân của Mười hai vị Kim Tiên, Thanh Hư Chân Quân, cùng với Lý Tĩnh, còn có hai người Diệp Thiên không biết được là ai.
"Ba."
Đóa Đóa lập tức đứng dậy, nói: "Thanh Đế và Bạch Đế, là ông nội của bạn thân con Bội Dao và Quỳnh Phương. Lúc ở trên biển từng bị đuổi giết, Thanh đế còn giúp chúng ta một lần, Bạch đế tuy không giúp chúng ta cái gì, nhưng bọn họ là trọng thần của Thiên Đình, dẫn binh đối phó với chúng ta cũng là đơn thuần là không biết làm sao. Hi vọng phụ hoàng có thể tha thứ cho thanh đế cùng bạch đế, tha cho hai người bọn họ tội chết."
Dứt lời, Đóa Đóa liền quỳ xuống.
Thanh đế và bạch đế vô cùng xấu hổ, vùi đầu xuống rất thấp.
Diệp Thiên gật đầu một cái, nói: "Đóa Đóa con đứng lên đi, ba đáp ứng thỉnh cầu của con, không giết hai người bọn họ."
"Cởi trói cho thanh đế và bạch đế."
" Dạ, Bệ hạ."
"Cảm ơn ba."
Đóa Đóa rất vui vẻ, nếu mà ông nội của bạn tốt bị ba của mình giết chết, vậy sau này nhìn thấy hai người bạn tốt, cũng không biết phải đối mặt làm sao với hai cô ấy.
"Cảm ơn Đại Đế tha mạng."
Thanh Đế và Bạch Đế chắp tay nói.
Diệp Thiên nói: "Trẫm tuy không giết hai người các ngươi, nhưng cũng không thể thả hổ về rừng, bây giờ cho ngươi hai người hai sự lựa chọn."
"Một, thay trẫm mang binh đi đánh, chờ ngày trẫm trở lại Thiên Đình, sẽ giao cho hai người trọng trách quan trọng hơn."
"Hai, nếu không giúp trẫm mang binh đi đánh, trẫm liền giam lỏng ngươi hai người lại, đợi ngày thiên hạ thái bình, để hai người các ngươi tự do. Chẳng qua là đến khi đó, hai người các người không người nào có công, trẫm sẽ không để cho ngươi hai người tiến vào tiên ban."
"Có hai sự lựa chọn, ngươi hai người chọn một đi."
Sau một hồi yên lặng suy xét, thanh đế nói: "Ta lựa chọn tiếp nhận bị giam."
"Ta cũng lựa chọn tiếp nhận giam." Bạch đế cũng nói.
Thân Công Báo liền nói ngay: "Bệ hạ đã cho ngươi hai người cơ hội lập công chuộc tội, hai ngươi nên thay Bệ hạ mang binh đi đánh, chứ không phải là lựa chọn bị giam lỏng, nhanh chóng sửa lại chọn con đường thứ nhất đi."
Thanh đế cười khổ: "Ngược lại ta rất muốn chọn con đường thứ nhất, nhưng không có biện pháp. Tính mạng tất cả người nhà của ta đều ở trong tay của Ngọc Đế, nếu ta mang binh đi đánh, thì Ngọc Đế sẽ lấy tính mạng người nhà ta ra uy hiếp ta, đến lúc đó ở trên chiến trường, bọn họ để cho ta hai người bọn ta tự sát, nổ chết được bao nhiêu đại quân là thì hay bấy nhiêu. Nếu không thì giết cả nhà bọn ta, khi đó bọn ta phải nên làm sao?"
"Tự sát, sẽ làm cho Hoàng Thiên Quân dẫn tới thương vong lớn, không tự sát thì cả nhà phải gặp cảnh thảm sát, cho nên chỉ có lựa chọn bị giam lỏng cho dù là đối với người nhà của chúng ta, hay là đối với Đại Đế đều có chỗ tốt, hi vọng Đại Đế tác thành cho hai người bọn ta."
Diệp Thiên gật đầu một cái, nói: "Lo lắng của hai ngươi là có đạo lý, vậy trẫm giống như ngươi hai người mong muốn, giam lỏng ngươi hai người, dẫn đi giam lại đi."
"Vâng Bệ hạ."
"Cảm ơn Đại Đế tác thành."
Thanh đế và Bạch đế bị mang đi
Rồi sau đó, ánh mắt Diệp Thiên quét qua trên người Hoàng Long đạo nhân và Thanh Hư Chân Quân.
Thân già hai người họ nhất thời chấn động một cái, Hoàng Long đạo nhân vội nói: "Đại đế, người cũng giam lỏng chúng ta đi, quả thực là chúng ta không được thay quân thiên đình dốc sức, chúng ta không sợ người nhà bị hãm hại, để cho chúng ta mang binh đánh giặc cũng được."
Ông ta là đệ tử của Nguyên Thủy, còn chưa sợ người nhà bị giết, Ngọc Đế sẽ không dám giết lung tung người nhà của ông ta, trước đầu hàng rồi nói sau, chờ có cơ hội chạy trốn cũng không muộn.
"Đúng vậy đại đế, hãy để cho chúng ta vì ngài dốc sức đi." Thanh Hư Chân Quân cũng van xin nói.
"Hừ."
Diệp Chiến đứng dậy, tức giận nói: "Thái Công ta quý trọng, chính là chết ở trong tay hai tên kẻ gian các ngươi, các ngươi cũng đừng có mơ ba của ta sẽ tha thứ cho những loại kẻ gian như hai người các ngươi."
Nói đến đây, cậu ta nhìn về phía Diệp Thiên: "Ba, con thỉnh cầu ba hãy xử tử hình bọn họ, vì tội ác của họ đối Thái Công và mẹ."
"Trẫm, đồng ý."
Diệp Thiên không hề nghĩ ngợi trực tiếp đồng ý, nói: "Đem năm người bọn họ giải đến khu chợ gần đây, chém đầu răn đe thị chúng."
"Dạ, Bệ hạ."
Năm người Lý Tĩnh, Hoàng Long đạo nhân, lúc này bị một đám cao thủ lôi ra khỏi lều lớn.
"Đại Đế tha mạng. Sư đệ Thân Công Báo, hãy giúp sư huynh van xin cầu tình, ngươi thay sư huynh van xin cầu tình đi."
Hoàng Long Đạo Nhân và Thanh Hư Chân Quân kêu gào khàn cả giọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!