Hạo Thiên Đại Đế vô cùng tức giận, nếu không phải Ngọc Đế thấy chết mà không cứu thì đại quân Nam chinh hơn hai trăm nghìn tỷ quân sao có thể bị tiêu diệt sạch sẽ như vậy?
Hạo Thiên ông ta sao lại phải bỏ chạy thục mạng như vậy?
Ông ta tự nhận bản thân đã sống nhiều năm như vậy chưa bao giờ mất mặt đến mức này, cho dù năm đó bị tước đoạt ngôi vị, cũng không mất mặt đến thế, chí ít người đoạt vị ông chính là Hồng Quân là người đứng phía sau tính kế, thua cũng không nhục nhã.
Mà lần này thất bại thảm hại đến như vậy, chỉ cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào nữa, căn bản cũng không dám tưởng tượng người trong thiên hạ sẽ nhìn nhận ông ta ra sao.
“Hạo Thiên, ngươi quá láo xược rồi, sao có thể dám nói chuyện với Ngọc Đế như vậy?” Một đại thần không hài lòng lên tiếng.
Hạo Thiên tóm chặt lấy cổ của đại thần đó, xách lên như xách cổ gà, nổi giận dữ đùng đùng, nói: “Bổn soái láo xược như thế đấy thì sao nào? Lúc bổn soái còn làm Thiên đế, Ngọc Đế còn không biết đang ở trong bụng của người phụ nữ nào còn chưa chui ra kìa, hắn ta hại bổn soái bại trận thảm như vậy, bổn soái trút giận vài câu không được sao?”
Ngọc Đế giận đỏ mặt, lập tức ra sức nháy mắt với Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh hiểu ra, nhanh chóng mỉm cười khuyên nhủ: “Đại soái bớt giận, có gì từ từ nói, chúng ta có gì từ từ nói được chứ?”
Hạo Thiên lúc này mới ném vị đại thần kia sang một bên, rống vào mặt Thái Bạch Kim Tinh: “Ngươi làm tể tướng kiểu gì vậy? Không biết bọn ta bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài sao? Không biết bọn ta bị kẻ địch bao vây sao? Không biết kẻ địch muốn diệt sạch bọn ta sao?”
“Biết, những điều này bọn ta đều biết.” Thái Bạch Kim Tinh đáp.
Hạo Thiên giận dữ nói: “Vậy tại sao cứ chậm chạp không tới cứu viện, trơ mắt đứng nhìn bọn ta bị tiêu diệt?”
“Cái này…” Thái Bạch Kim Tinh không nói nên lời.
Hạo Thiên nhìn Ngọc Đế, hỏi vặn lại: “Có phải ngươi sợ bổn soái lập công, sau này sẽ thay thế ngôi vị Thiên Đế của ngươi không? Nên cố ý mượn tay Đông Hoàng Thái Nhất diệt trừ bổn soái?”
“Hiểu lầm rồi, ngươi hiểu lầm rồi.”
Ngọc Đế ra sức biện hộ: “Kẻ địch lớn mạnh trước mắt, điều mà quả nhân hy vọng nhất chính là các ngươi có thể giúp quả nhân diệt giặc trừ nan, giúp quả nhân tiêu diệt kẻ thù, sao có thể mượn tay kẻ thù diệt trừ các ngươi chứ? Quả nhân là loại người đó sao?”
“Vậy thì tại sao thấy chết mà không cứu?” Hạo Thiên tức giận hỏi.
Ngọc Đế đáp: “Quả nhân cũng muốn cứu, hận bản thân không thể là một thánh nhân có thực lực như Thái Thượng Đạo Tổ, đến đó giúp các ngươi mở ra một con đường máu, cứu các ngươi ra khỏi vòng vây kẻ thù. Nhưng quả nhân không có thực lực đó, cũng không có binh tướng nào có thực lực như thế để cậy nhờ, quả nhân vì thế mà lòng như lửa đốt, nhưng thực sự là không có cách nào. “phụ nữ siêng năng đến cỡ nào không có gạo cũng chẳng thể nấu được thành cơm”, đạo lý này chắc ngươi và Khương Tử Nha cũng đều hiểu chứ?”
“Toàn lời xằng bậy.”
Hạo Thiên không hài lòng với lời giải thích này, kể ra vanh vách từng cái tên một: “Thái Thượng Nguyên Thuỷ, Nữ Oa, Lục Áp, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Phục Hi những kẻ này đều không phải là “gạo” sao? Theo ta thấy, không phải là “phụ nữ siêng năng không có gạo cũng chẳng nấu thành cơm”, mà là ngươi-phụ nữ lười nhác việc nhà, không biết nấu cơm, trơ trơ để cho bọn ta chết đói.”
Ngọc Đế tức giận không nói nên lời, ra hiệu cho Thái Bạch Kim Tinh giải thích cho Hạo Thiên.
Thái Bạch Kim Tinh nói: “Hai đạo tổ Nguyên Thuỷ Thái Thượng phải ở lại trấn giữ Thông Thiên, bất luận là phái ai đến giúp các ngươi, Thông Thiên liền sẽ trở thành con ngựa hoang tuột khỏi dây cương chạy loạn khắp nơi, Thiên Đình sẽ bị làm cho náo loạn cả lên. Thiên Đình là trung tâm của tam giới, nếu Thiên Đình loạn lạc thì trận chiến này cũng sẽ không thể đánh tiếp được.”
“Lục Áp và Nữ Oa phải ở lại trấn giữ Trấn Nguyên Tử, tuỳ ý để một người đi giúp ngươi thì sẽ không thể trấn áp nổi Trấn Nguyên Tử, nếu để cho Trấn Nguyên Tử đào hết quả nhân sâm rồi đem đến Nam Chiêm Bộ Châu, giúp Thái Nhất đối phó với các ngươi, vậy thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
“Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Phục Hi phải ở lại trấn thủ hai toà tế đàn, mười mấy năm trở lại đây, truyền âm võng trên biển bị huỷ hoại trên diện rộng, truyền âm võng đã không còn phát triển như xưa, thậm chí còn truyền không đến được Nam Chiêm Bộ Châu. Nếu Chuẩn Đề đạo nhân phái người đến giúp các ngươi, Đông Hoàng Thái Nhất âm thầm dẫn người đi tấn công vào tế đàn, Chuẩn Đề không nhận được tin tức tế đàn bị công kích, không có cách nào lập tức trở về cứu viện. Để cho Thái Nhất lại phá thêm một toà tế đàn, lúc đó phải nhờ vào thực lực của hai vị đạo tổ Nguyên Thuỷ Thái Thượng, hậu quả nghiêm trọng đến mức nào chắc đại soái cũng rõ.”
“Vì vậy gạo thì cũng có gạo, nhưng số gạo này không thể dùng để ăn, tất cả đều có độc, ngươi bảo Ngọc Đế làm sao có thể nấu cơm cho các ngươi được chứ? Dùng gạo độc nấu cơm độc chết tất cả các ngươi à?”
Hạo Thiên bình tĩnh nghĩ ngợi, mớ “gạo” này quả thật đều có độc, thực sự là không thể ăn được.
Nhưng ông ta vẫn không phục, nói: “Không phải là Thiên Hà lão tổ sau khoảng mười năm sẽ xuất quan hay sao? Đã mười lăm năm rồi, tại sao vẫn chưa đến giúp? Là các ngươi vô dụng không thể mời được hay là ông ta đã ra điều kiện quá khó các ngươi không thể đồng ý? Nếu như là ông ta ra điều kiện quá khó các ngươi không thể đáp ứng dẫn đến việc ông ta không giúp đỡ thì bổn soái thực sự muốn giết các ngươi chết quách đi. Không đồng ý với ông ta, đợi đến lúc diệt trừ được Thái Nhất, bảo sư phụ ta Hồng Quân đến giết ông ta sao?”
Thái Bạch Kim Tinh giải thích: “Không phải là vấn đề điều kiện mà là người kia vẫn đang bế quan tu luyện, không biết đến bao giờ mới có thể xuất quan.”
“Khốn kiếp.”
Hạo Thiên sùng sục lửa giận: “Lão già Thiên Hà này, nước đã dâng đến chân rồi ông ta vẫn còn bế quan, hôm nay bổn soái nhất định phải phá nát nơi ông ta tu luyện, lôi lão già này ra ngoài.”
Dứt lời, Hạo Thiên hậm hực rời đi.
“Đại soái bớt giận. Đừng chọc ông ta kẻo bị ông ta bóp chết đó.”
Thái Bạch Kim Tinh đuổi theo.
“Dựa vào ông ta, cho ông ta một ngàn lá gan cũng chẳng dám bóp chết bổn soái.”
“Vậy nếu trong lúc nóng giận ông ta tạo phản theo giặc thì làm thế nào?”
“Bổn soái chắc chắn ông ta sẽ không tạo phản, giữa ông ta và Thái Nhất có một mối thâm thù đại hận, bổn soái cản trở ông ta trùng kích cảnh giới, quá lắm thì tốn thêm vài nghìn năm trùng kích, tin rằng ông ta sẽ không vì mấy nghìn năm ngắn ngủi mà tạo phản đâu.”
“...”
Cho đến khi Hạo Thiên và Thái Bạch Kim Tinh đã đi xa, Ngọc Đế mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Khương Tử Nha, hỏi: “Quân sư, chỉ còn lại hai ngươi trở về, những người khác đều đã chết hết rồi sao?”
Khương Tử Nha đáp: “Chắc sẽ còn thêm vài người nữa trở về, nhưng cũng sẽ chẳng được bao nhiêu, chí ít là đại quân hai trăm ba mươi nghìn tỷ người đã không thể trở về. Tứ Ngự Ngũ Lão đã mất đi Câu Trần, lần này e rằng sẽ chết thêm một hai người nữa, còn về hai mươi kim tiên dưới trướng ta, có thể trở về được mười người xem như là đã tốt lắm rồi. Tóm lại lần này thương vong thực sự là vô cùng lớn.”
Ngọc Đế thở dài, nói: “Bốn vị thiên sư, đến Nhất Trọng Thiên xem thử có bao nhiêu người sống sót trở về, thống kê lại rồi báo cho trẫm biết, báo cho họ đừng đến Lăng Tiêu Bảo Điện nữa, trẫm không còn mặt mũi nào đối diện với họ nữa.”
“Vâng, Ngọc Đế.”
Bốn vị thiên sư lui khỏi Lăng Tiêu Điện.
Mà lúc này, Hạo Thiên và Thái Bạch Kim Tinh đã đến được nơi tu luyện của Thiên Hà lão tổ.
“Lão già Thiên Hà, ra đây, nhanh ra đây cho ta.”
Hạo Thiên Đại Đế vừa đến nơi tu luyện của Thiên Hà lão tổ đã rống họng kêu gào.