"Đã xuất quan chưa? Thiên Hà Lão Tổ đã xuất quan chưa?"
Đi vào một hòn đảo ở trung tâm con sông ở Thiên Hà, Thái Bạch Kim Tinh vội hỏi chúng đệ tử của Thiên Hà Lão Tổ.
"Vẫn chưa." Có một đệ tử trả lời.
Thái Bạch Kim Tinh gấp gáp tựa như kiến bò trên chảo nóng, ông ta nói: "Vậy còn bao lâu nữa thì mới có thể xuất quan?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm, dù sao thì cũng là trùng kích cảnh giới, ai cũng không thể chắc chắn được khi nào thì mới có thể thành công trùng kích cảnh giới được, nhưng trước khi lão tổ bế quan đã từng nói rồi, trong vòng ba ngàn năm chắc chắn sẽ có trùng kích cảnh giới thành công. Bây giờ đã qua hai ngàn chín trăm chín mươi bảy năm rồi, trong vòng ba năm này chắc chắn là có thể trùng kích vào cảnh giới thành công thôi." Đệ tử trả lời.
Thái Bạch Kim Tinh chỉ cảm thấy muốn điên lên.
"Nếu như là ba năm, Hoàng Thiên Quân đã đánh tới nơi rồi."
Đệ tử xoa tay: "Cho dù có đánh tới đây thì lão tổ nhà tôi cũng sẽ không có chuyện gì cả, cùng lắm thì dừng trùng kích cảnh giới lại, chờ có cơ hội rồi lại tốn thời gian trùng kích cảnh giới là được."
Trên thực tế, Thân Công Báo cũng đã từng đề cập về tai hoạ ngầm Thiên Hà Lão Tổ này với Diệp Thiên rồi, Diệp Thiên muốn dẫn người thừa dịp Thiên Hà Lão Tổ đang bế quan trùng kích cảnh giới mà xử lý Thiên Hà Lão Tổ, nhưng lại bị Thân Công Báo ngăn cản.
Bởi vì Thiên Hà Lão Tổ là đại đạo cảnh giới lục trọng, cho dù có thừa dịp ông ta đang bế quan mà đánh lén ông ta thì cũng không giải quyết được ông ta, một khi khiến cho ông ta tạm dừng trùng kích cảnh giới lại, dưới cơn thịnh nộ ông ta sẽ có thể mang đến thương vong cho đám người Diệp Thiên, còn có toàn lực trợ giúp cho Thiên Đình ở bên kia để đối phó với Diệp Thiên.
Đến lúc đó giúp Thiên Đình dẫn dắt hàng loạt đại quân tiến vào Nam Chiêm Bộ Châu, điều đó đối với Hoàng Thiên Quân mà nói sẽ là một tai họa.
Cho nên Diệp Thiên đã buông tha cho ý niệm đánh lén Thiên Hà Lão Tổ.
"Aiz."
Thái Bạch Kim Tinh thở dài đầy bất đắc dĩ, thật muốn ngăn cản Thiên Hà Lão Tổ trùng kích cảnh giới, nhưng lại sợ Thiên Hà Lão Tổ sẽ đập một chưởng chết ông ta, vì thế ông ta chỉ có thể xem xem trong vòng ba ngày Thiên Hà Lão Tổ có thể xuất quan hay không.
Bởi vì đội ngũ của Hạo Thiên Đại Đế đã bị chặt đứt liên hệ với bên ngoài rồi, căn bản không biết hiện giờ Hoàng Thiên Quân đang làm cái gì.
"Làm sao bây giờ đây quân sư? Mất liên lạc với bên ngoài cũng gần một năm rồi, cứ như vậy, đối chúng ta sẽ rất không có lợi đâu. Theo bổn soái thấy, dứt khoát lui một đường đến trên biển, rời khỏi Nam Chiêm Bộ Châu là được rồi." Hạo Thiên Đại Đế nói.
"Không được."
Khương Tử Nha nói: "Nếu chúng ta rút lui khỏi Nam Chiêm Bộ Châu, Diệp Thiên sẽ để lại nỗi lo về sau, một khi cậu ta kéo hơn một trăm triệu đại quân đi tấn công núi Tu Di, như vậy núi Tu Di sẽ bị cậu ta công phá ngay."
"Mà chúng ta trấn thủ ở Nam Chiêm Bộ Châu, cậu ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cậu ta hở ra một tý thì tuyến phong tỏa của chúng ta đích sẽ tự sụp đổ, khi đó chúng ta lại phát động tiến công, chặt đứt đường lui của cậu ta, đối với cậu ta mà nói là tai họa."
"Cho nên bất kể thế nào chúng ta cũng không thể rút khỏi Nam Chiêm Bộ Châu, phải trấn trụ mạch máu của Hoàng Thiên Quân, làm cho bọn họ ngã xuống không đứng dậy được."
Hạo Thiên Đại Đế nghe vậy thì vội la lên: "Nhưng lỡ đâu bọn họ hình thành vòng vây với chúng ta, nuốt chửng chúng ta luôn thì sao chứ? Ông có từng nghĩ tới hậu quả hay chưa? Hơn hai trăm triệu đại quân đều bị nuốt chửng luôn đó ông có biết không?"
"Tôi biết."
Khương Tử Nha nói: "Nhưng tôi tin rằng Thiên Đình tuyệt đối sẽ không để cho chúng ta bị nuốt chửng đâu, bọn họ sẽ nghĩ cách giải cứu nguy cơ chúng ta bị giải quyết. Cho nên đại soái và chúng đại tướng cũng không cần phải sốt ruột, cứ việc ngồi chờ viện trợ của Thiên Đình đi, phối hợp với Thiên Đình đập tan kế hoạch nuốt chửng chúng ta của bọn họ là được."
Nghe thấy lời này của ông ta, trong lòng Hạo Thiên Đại Đế cùng với chúng tướng đều thoáng được an ủi một chút.
Bọn họ đều tin chắc rằng bên phía Thiên Đình tuyệt đối sẽ bảo đảm cho bọn họ không sơ hở gì, tuyệt đối không cho phép Hoàng Thiên Quân nuốt chửng bọn họ, dù sao thì cũng là hơn hai trăm ba mươi triệu đại quân, một khi bị nuốt chửng, đối với Thiên Đình mà nói là đả kích trí mạng.
Sau khi thực thi kế hoạch vây quanh khua chuông gõ trống, cuối cùng vòng vây cũng đã được hình thành.
Giờ tý đêm hôm đó, sau khi vòng vây được hình thành, bốn trăm triệu đại quân tiến công, tiến hành siết chặt vòng vây lại, chuẩn bị vây kín hai trăm ba mươi triệu đại quân của Thiên Đình.
Lúc này, bên ngoài lều chủ soái của đại quân Thiên Đình.
"Không biết loại phong tỏa này sẽ kéo dài tới khi nào nữa, càng không biết khi nào thì Ngọc Đế sẽ phái người gấp rút đến tiếp viện cho chúng ta, trong cuộc sống cách biệt với thế giới bên ngoài này, cảm giác thật sự là sống một ngày bằng một năm, thật là dày vò mà."
Na Tra nhìn về phía Đông Thắng Thần Châu, vẻ mặt của hắn ta hơi ảm đạm thần thương, tựa như sương sớm đánh vào trái cà tím vậy, chả có một chút tinh thần nào cả, cả người vô cùng uể oải.
"Đúng vậy."
Dương Tiễn cũng than thở: "Thật sợ đến lúc nào đó bọn họ sẽ phát động tiến công với chúng ta, làm sủi cảo chúng ta luôn, vậy chúng ta sẽ chết trận ở nơi đất khách quê người này rồi."
Lôi Chấn Tử giật lấy tấm khiên của hai người từ phía sau rồi nói: "Chán nản như vậy làm gì chứ, không phải quân sư đã nói rồi sao, Thiên Đình sẽ không mặc kệ chúng ta đâu, cho nên cứ yên tâm đi, sẽ không bị làm sủi cảo đâu mà."
Na Tra cười khổ: "Anh không thấy quân sư đã không ăn uống gì mấy ngày rồi sao? Trên thực tế trong lòng quân sư cũng không yên lòng, là vì ổn định lòng quân nên mới nói như vậy thôi. Nếu Thiên Đình có thể giải được cục diện này thì đã hành động từ lâu rồi, làm gì mà còn để cho chúng ta mất liên lạc gần một năm trời mà cũng không thể liên hệ được với bên ngoài chứ, cho nên đừng có ôm hy vọng quá lớn với Thiên Đình nữa, có lẽ bọn họ cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt để giải quyết cục diện này cả."
Lúc Na Tra nói như vậy, Lôi Chấn Tử vốn còn ôm niềm tin tràn đầy với Thiên Đình cũng đột nhiên chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát một trận.
Lúc này Dương Tiễn nói: "Na Tra, cậu hối hận lúc trước đã đối xử với Diệp Thiên như vậy sao?"
Na Tra cười gượng: "Nói không hối hận là giả, nếu lúc trước lúc mấy đứa con trai của chúng ta mâu thuẫn với Diệp Thiên, lựa chọn đi hòa giải, mà không phải đi áp bách Diệp Thiên, anh ta cũng sẽ không bắn cao như vậy, mấy đứa con của chúng ta cũng sẽ không chết, Diệp Thiên cũng sẽ không phát triển đến mức khó đối phó như bây giờ."
"Câu Trần Đại Đế cũng đã chết rồi, mà anh và tôi hai tên đầu sỏ gây nên này, cũng cách cái chết không còn xa nữa nhỉ?"
Dương Tiễn cười khổ: "Dường như tôi nhìn thấy được con trai của tôi Dương Phong, còn có Câu Trần Đại Đế đang vẫy tay với tôi."
Lôi Chấn Tử nghe đến mức nổi cả gai ốc, anh ta sợ hãi mà nói: "Tôi nói hai ngươi này, đừng có bi quan như vậy, lạc quan một chút đi, không có kinh khủng như vậy đâu, đừng có tự mình hù dọa mình, cũng dọa luôn cả tôi rồi đó có được không?"
Na Tra cười khổ: "Bọn tôi không có hù dọa anh, trực giác của tôi nói cho tôi biết, một trận mưa rền gió dữ nhằm vào chúng ta sắp ập đến rồi."
Hắn ta vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Toàn quân chuẩn bị chiến đấu. Mau mau chuẩn bị chiến đấu. Tất cả tướng lãnh nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu."
Nghe thấy lời này, Dương Tiễn, Na Tra, Lôi Chấn Tử liếc nhìn nhau, tất cả đều lập tức xông ra khỏi lều chủ soái.
Rõ ràng là Hạo Thiên Đại Đế, vẻ mặt của ông ta kích động nói: "Đến rồi đến rồi, bọn họ đến rồi, thần niệm của bổn soái đã bắt được, khắp bốn phía đều có đại quân tiến về phía chúng ta ở bên này. Chúng ta bị bao vây rồi, kẻ địch sắp phát động tổng tiếng công với chúng ta rồi."
Lời vừa nói ra, mười thánh nhân của dân gian bên trong lều chủ soái lập tức mở thần niệm ra liếc nhìn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!