Mười lăm năm này, vì muốn nuốt chửng đại quân kia do Hạo Thiên Đại Đế dẫn đầu, Diệp Thiên ở bên này vào lúc Thân Công Báo bày mưu tính kế thì đã sắp xếp rất nhiều rất nhiều.
Đầu tiên, tiến hành đập tan và phá hoại quy mô lớn với mạng lưới truyền âm của Thiên Đình ở trên biển, gần như là tàn sát sạch sẽ cả binh tôm tướng tép cùng với Long tộc trên vùng biển trong phạm vi một triệu kilomet của Nam Chiêm Bộ Châu, làm cho vùng biển này ngoại trừ nước biển cùng với các loại rong biển ra, hầu như ngay cả con cá cũng không nhìn thấy được.
Mục đích làm như vậy chính là chặt đứt truyền âm của Nam Chiêm Bộ Châu cùng với thế giới bên ngoài, không cách nào thông qua truyền âm để thông báo tình hình quân sự ra ngoài được.
Cứ như vậy thì đội ngũ do Hạo Thiên Đại Đế dẫn đầu kia sẽ ngăn cách liên hệ với Thiên Đình, đồng thời cũng có thể làm cho Chuẩn Đề không dám qua đây gấp rút tiếp viện cho bọn họ.
Một khi Chuẩn Đề chạy qua đây, thì Diệp Thiên sẽ dẫn người chạy đến núi Tu Di, Chuẩn Đề ông ta sẽ không cách nào thông qua mạng lưới truyền âm mà nhận được tin tức ngay tức thì được, mà làm cho núi Tu Di thất thủ, khiến cho Chuẩn Đề chỉ có thể đứng ở núi Cầm Biên hoặc là núi Tu Di, không dám chạy loạn khắp nơi nữa.
Trừ cái đó ra, vì để đập tan mạng lưới truyền âm và trạm tình báo của đại quân do Hạo Thiên Đại Đế dẫn đầu ở Nam Chiêm Bộ Châu, bắt đầu một trận di cư lớn, chuyển toàn bộ dân cư ở phía bắc của Nam Chiêm Bộ Châu đều di chuyển hết đến phía nam của Nam Chiêm Bộ Châu, khiến cho đại quân hơn hai trăm triệu người do Hạo Thiên Đại Đế dẫn đầu, trong phạm vi trăm triệu kilomet đều là khu vực không người.
Sau khi di cư, để phòng ngừa đại quân của Thiên Đình có nhân viên tình báo ẩn nấp ở trong khu vực không người, bên này Diệp Thiên lại còn phái ra hàng loạt cao thủ tiến hành điều tra dài đến mấy năm, xử lý toàn bộ nhân viên tình báo đang ẩn nấp của Thiên Đình, hoàn toàn phá hủy mạng lưới truyền âm của bọn họ. Cũng có cao thủ đi tuần tra ở vùng này, phòng ngừa bên phía Thiên Đình lại sắp xếp nhân viên tình báo, đồng thời cũng không vận chuyển hàng loạt nhân viên tình báo của Hoàng Thiên Quân, xây dựng mạng lưới truyền âm của Hoàng Thiên Quân.
Làm xong hai công việc lớn này, một vòng vây quét mới đối với đại quân của Thiên Đình, cũng yên lặng mà bắt đầu.
"Kế hoạch ra trận lần nữa, vẫn giống như lần trước, phái một đại quân khoảng trăm triệu người trước, do cao thủ Thánh Nhân dẫn đầu, bao vây ở chỗ sườn sau khoảng hai trăm ngàn kilomet của quân địch. Sau đó thì lại phân biệt phái ra một trăm triệu người đến bao vây hai bên sườn trái phải của quân địch. Bây giờ bọn họ chính là người mù, căn bản không biết hướng đi của chúng ta, cũng không dám tùy tiện phái cao thủ đi điều tra, bởi vì bọn họ đã có hai vị Thánh Nhân chết vì điều tra rồi, hơn hai năm tới, không chưa từng phái Thánh Nhân đi điều tra nữa."
"Cho nên vòng vây lần này có thể được hình thành trong vòng ba ngày, giờ tý ba ngày sau đoàn đại quân bốn phía tiến lên, hoàn toàn đập tan bọn họ."
Thân Công Báo đã tính trước mọi việc.
Vì ngày này có thể nói là ông ta đã vắt hết óc, làm ra hàng loạt công việc, luôn lâm vào trong suy nghĩ miên man, mấy lần đều là do tâm sức lao lực quá độ mà ngất xỉu, nhưng nghỉ ngơi một chút thì lại tiếp tục làm việc, tiếp tục đưa ra các kiểu suy đoán, các loại bố trí và sắp xếp.
Không vì cái gì khác chính là vì đánh bại Khương Tử Nha, nuốt chửng hơn hai trăm triệu đại quân của Thiên Đình ở Nam Chiêm Bộ Châu, diệt trừ khối u ác tính này, sau đó nắm lấy quyền chủ động trong tay, bắt đầu phản công, thẳng cho đến cái ngày hoàn toàn đánh bại được Khương Tử Nha, để báo mối thù bị Khương Tử Nha đánh bại trong trận chiến phong thần lần trước.
"Lần này quân sư đã bố trí và sắp xếp lớn như vậy, nhất định vây quét có thể thuận lợi."
"Đúng. Lần này bọn họ thành kẻ mù rồi, chắc chắn chúng ta có thể nhân cơ hội nuốt chửng bọn họ luôn."
"Thời cơ đến không thể để vuột mất được, có thể xuất phát nuốt chửng bọn họ rồi."
Các tướng lãnh cao cấp của Hoàng Thiên Quân ở bên này, từng người từng người đều có tâm tình sục sôi, tất cả đều ngứa ngáy hết cả.
Diệp Thiên đứng lên từ trên ngai vàng, cực kỳ khí phách mà nói: "Mười lăm năm rồi, suốt cả mười lăm năm rồi, cũng chỉ vì một ngày như vậy, mà bây giờ thời cơ đã chín muồi rồi, chúng ta nên bắt đầu hành động thôi, đợi hình thành được vòng vây thì đánh cho bọn họ một kích trí mệnh."
"Lần này trẫm đích thân ra trận, hộ tống đại quân vào chỗ, bảo đảm cho vòng vây hợp lại không chút sơ hở nào, rồi ăn luôn bọn họ."
"Xuất phát."
"Vâng. Bệ hạ."
Diệp Thiên dẫn theo mười thánh nhân, lập tức dẫn dầu đại quân với trận hình khoảng một trăm triệu người tán loạn, đi đường vòng rất nhanh, xông về phía hậu phương đại quân của Thiên Đình.
Bên phía đại quân của Thiên Đình, ở phía nam của Nam Chiêm Bộ Châu vẫn có rất nhiều cơ sở ngầm pha lẫn trong đám dân chúng, sau khi đại quân xuất phát, bọn họ đã biết đã sắp tiến hành hành động bao vây đại quân của Thiên Đình rồi.
Nhưng truyền âm chỉ có thể truyền trong vòng mười ngàn vạn kilomet mà thôi, mà mạng lưới truyền âm của cả khu vực biển trong phạm vi khoảng một triệu kilomet xung quanh Nam Chiêm Bộ Châu đều đã bị đập nát cả rồi, căn bản không truyền âm đi cầu viện được.
Xung quanh đại quân của Thiên Đình đã bị dọn sạch thành khu vực không người rồi, truyền âm không cách nào thông qua khu vực không người này mà truyền tới cho lều chủ soái của đại quân Thiên Đình được, vì thế đám nhân viên tình báo này chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều nhân viên tình báo, muốn thông qua việc rời biển mà truyền tin tức ra ngoài, nhưng vùng biển có cao thủ cấp đại quân của Hoàng Thiên Quân đang tuần tra, muốn xông ra ngoài thì không phải là không có khả năng, nhưng hệ số nguy hiểm cũng cực kỳ cao, có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Dù vậy nhưng đám nhân viên tình báo này vẫn là tre già măng mọc mà xông ra ngoài, vì thế phải trả cái giá rất lớn, chẳng qua là cũng lại có người xông được ra khỏi vòng vây.
Lao ra khỏi vòng vây, tiến vào vùng biển dày đặc mạng lưới truyền âm, tin tức lập tức thông qua mạng lưới truyền âm mà rơi vào trong tay bên phía Thiên Đình bên kia.
Vì thế Ngọc Đế hoảng hốt lo sợ, sốt ruột tựa như kiến bò trên chảo nóng.
"Làm sao bây giờ? Đều nói thử xem phải làm cái gì bây giờ đây? Làm sao để cứu viện cho đại quân của chúng ta?"
"Mau động não một chút đi, đều động não một chút đi xem nào, đừng có để cho đại quân của chúng ta bị nuốt chửng chứ."
Văn võ bá quan đều châu đầu ghé tai mà bắt đầu nghị luận.
"Khởi tấu Ngọc Đế."
Trương Thiên Sư nói: "Mười lăm năm này, binh lực của chúng ta ở Tam Đại Bộ Châu đã mở rộng đến hơn tám trăm triệu rồi, nhưng bởi vì không có Thánh Nhân dẫn đội, đại quân không cách nào vượt qua biển rộng mà đến Nam Chiêm Bộ Châu được. Hiện giờ mạng lưới truyền âm lại bị chặt đứt rồi, khiến cho đại soái Hạo Thiên mất liên lạc với bên ngoài, Chuẩn Đề đạo nhân lại vì mạng lưới truyền âm bị chặt đứt mà không dám tùy tiện chạy qua viện trợ, vì thế cục diện này không giải được. Trừ phi có thánh nhân lợi hại như Chuẩn Đề đạo nhân dẫn đội, nếu không thì e rằng hơn hai trăm triệu đại quân ở Nam Chiêm Bộ Châu khó mà giữ được."
"Đúng vậy đúng vậy, nếu không có cao thủ dẫn đội, cục diện này khó giải rồi."
Văn võ bá quan đều than ngắn thở dài.
Ngọc Đế không dằn nổi vẻ luống cuống mà hỏi: "Thái Bạch Kim Tinh, Thiên Hà Lão Tổ đã xuất quan chưa? Không phải nói khoảng mười năm sao, vì sao mà đến bây giờ còn chưa có xuất quan nữa?"
"Bẩm Ngọc Đế."
Thái Bạch Kim Tinh nói: "Khoảng mười năm, mười bảy mười tám năm cũng nằm trong phạm vi khoảng mười năm, vì thế thần cũng không biết cụ thể khi nào thì Thiên Hà Lão Tổ mới có thể xuất quan được."
"Vậy thì phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây?"
Ngọc Đế sốt ruột đến mức kêu to.
"Nếu không thì để cho Chuẩn Đề đạo nhân dẫn đầu ba trăm triệu đại quân gấp rút chạy qua đó tiếp viện đi?" Có người đề nghị.
"Không được."
Lúc này Thái Bạch Kim Tinh bác bỏ: "Hoàng Thiên Quân đã sắp xếp khoảng hơn cả trăm Thái Thượng Kính trinh sát trên vùng biển rồi, những năm gần đây, chúng ta đã từng phái rất mấy đại quân, tất cả đều bởi vì bị điều tra ra được mà bị thánh nhân Diệp Thiên dẫn dắt giết đến, tiêu diệt hết đại quân của chúng ta ở trên biển."