"Dưới đáy biển này sao lại còn có thanh thần binh cấp cao như thế này chứ?"
Lông mày Diệp Thiên hơi nhăn lại.
Từ kim quang mà kiếm này bắn ra thì cũng không khó để nhìn ra, đây là một thanh thần binh cấp cao, ít nhất cũng là thần binh của Thiên Thánh Lục Giai.
Anh chỉ có một cái Chuông Đông Hoàng, trừ cái đó ra thì cũng không có pháp bảo Thiên Thánh Lục Giai nào khác cả.
Mà Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, người nào mà không sở hữu được ba bộ pháp bảo Thiên Thánh Lục Giai hoặc là trở lên chứ.
Cho nên, Diệp Thiên lập tức nảy sinh ý niệm giành lấy thanh thần binh này, anh bước qua đó, dùng tiên pháp đập nát rong biển bám trên chuôi kiếm, sau đó thì rút thanh kiếm này ra.
Kiếm này vừa được rút ra, biển cả chấn động, Diệp Thiên ở đáy biển, có cảm giác lắc lư rất rõ ràng, hơn nữa cảm giác lắc lư tương đối kịch liệt.
Mũi kiếm được khai quật, tinh mang khắp bốn phía, chiếu cho đáy biển một mảnh ánh vàng, nhìn đến mức trong mắt Diệp Thiên hơi bị lóe lên, sau đó anh thúc dục tiên pháp, đập vỡ hết chất bẩn trên thân kiếm, cả thanh kiếm lại hiện ra ánh sáng sắt bén vốn có, bắn ra kim quang ánh sáng ngọc, làm cho nước biển đều sôi trào lên.
"Kiếm tốt."
Diệp Thiên rất vui mừng.
Kiếm này ở trong tay, rất có một loại cảm giác chấn động thiên hạ.
Quan sát thân kiếm này một cái tỉ mỉ, một bên thân kiếm dầy đặc ký hiệu, một bên sườn khác thì được khắc hình điểu thú ở sông núi nước non, còn có ba chữ to bắt mắt Hoàng Thiên Kiếm.
"Hoàng Thiên Kiếm?"
Lông mày Diệp Thiên cau lại.
Trong trí nhớ của anh, anh cũng từng có một thanh Hoàng Thiên Kiếm, lúc thần ma đại chiến đã dùng hàng tỷ máu của hồn ma tiến hành chế tạo, trên chiến trường của thần ma đại chiến, thanh kiếm này vừa được rút ra thì vạn ma tránh lui, làm ma quỷ phải hoảng sợ.
Lúc ấy nó tên là Trấn Ma Kiếm, sau khi xưng đế thì mới đổi tên thành Hoàng Thiên Kiếm.
"Chẳng lẽ thanh Hoàng Thiên Kiếm này chính là thanh Trấn Ma Kiếm mà năm đó trẫm đã tạo ra kia sao?"
Diệp Thiên nghĩ thầm.
Anh lập tức thúc dục thanh kiếm này chỉ nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, thân kiếm từ màu vàng biến thành màu đỏ, tựa như Hoàng Kim bị đốt đỏ lên vậy.
Vốn nước biển chỉ là sôi trào trong một phạm vi nhất định, bây giờ thì nước biển ở khắp biển cả đều đang sôi lên sùng sục, Diệp Thiên tựa như rơi vào trong dòng nước sôi, bọt nước bốc lên từng chuỗi từng chuỗi, trên mặt biển thì lại ào ạt, nước biển sôi trào cuồn cuộn, hơi nước khiến cho khắp cả khu vực biển đều tràn ngập trong sương mù dày đặc, giơ tay không thấy năm ngón tay.
Điều này làm cho đám người Đóa Đóa và Thân Công Báo vốn đang lo lắng cho Diệp Thiên càng thêm lo lắng hơn nữa.
Nhưng Diệp Thiên thì lại rất vui vẻ.
"Kiếm tốt. Kiếm tốt. Có thanh kiếm này trong tay, trẫm lại có thêm một pháp bảo thu phục nữa rồi. Ha ha ha."
Diệp Thiên rất vui vẻ, lúc này anh nhảy trồi lên mặt nước, bắn lên hư không, một tiếng “doang” vang lên, trên đỉnh đầu đụng phải đồ gì đó, đụng vào khiến cho thân hình trầm xuống cả trăm mét, rõ ràng là một vòng pháp trận vây quanh cả khu vực biển này.
Để thử uy lực của Hoàng Thiên Kiếm một lần, Diệp Thiên truy điệu ra Thập Bát Trượng Kim Thân, thúc dục tiên pháp, Hoàng Thiên Kiếm đột nhiên bay vút lên, thân kiếm xông thẳng lên đỉnh mây, thẳng cho đến khi tới sát biên của đỉnh pháp trận thì mới dừng lại.
Sau đó, Diệp Thiên lại thúc dục Thanh Mộc Ất Canh, thêm lực đạo vào.
Thẳng cho đến khi thực lực bùng lên.
“Chém."
Diệp Thiên hét lớn một tiếng, một kiếm hùng dũng cuồn cuộn đột nhiên chém ra, một đạo kiếm khí huyết sắc chém về phía cả mấy trăm mét, chém lên trên pháp trân, tựa như cắt dưa hấu vậy, chém một cái là vỡ.
Trong nháy mắt pháp trận bị nghiền nát dưới một kiếm này, xẻ nước biển thành hai phần, một rãnh biển rộng lớn vô tận xông ra ngoài, nước biển ở hai bên dâng lên sóng biển vạn trượng, kéo dài mãi về phía đảo Bắc Minh.
"Tình huống gì vậy?"
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Thủy quái gì đó đang làm loạn hả?"
Người trên đảo Bắc Minh đều bị một màn rung động, hùng vĩ này làm cho chấn kinh.
Rất nhanh, còn có những Tán tiên trên đảo muốn ngăn cản thủy câu kéo dài lên trên đảo, một đám người bay đến phía trước thủy câu kéo dài, dùng tiên pháp mà chặn lại, nhưng đánh ra một cái thì chết một cái, tất cả đều bị nghiền nát bên trong thủy câu cuồn cuộn này.
Thẳng cho đến khi thủy câu sắp vọt lên trên đảo Bắc Minh, Côn Bằng Lão Tổ động thần niệm một cái, một vòng kim quang bao phủ lấy đảo Bắc Minh, rãnh biển kéo dài va chạm lên trên kim quang che phủ, dâng lên hơi nước tận trời, lúc này mới đình chỉ kéo dài lại.
"Thật là khủng khiếp."
Mọi người trên đảo kinh ngạc đến ngây người, tất cả đều bị một màn đồ sộ này làm cho nghẹn họng nhìn trân trối.
Vài giây sau, chỉ thấy một đạo thân ảnh cầm cự kiếm trong tay, đạp biển mà đến.
Chợt nhìn một cái.
Đóa Đóa vốn đang khóc lóc thút thít thì đột nhiên nín khóc mỉm cười.
"Bệ hạ. Là bệ hạ."
Đám người Atula cũng thấy vậy mà mừng rỡ.
"A?"
Thái Sư đột nhiên nói với vẻ ngạc nhiên: "Thanh kiếm trong tay bệ hạ, không phải chính là Hoàng Thiên Kiếm sao?"
"Hắc. Thật đúng là Hoàng Thiên Kiếm đó." Atula cũng chợt nhận ra.
Lúc này, Diệp Thiên đã đến hậu viện trên không Vô Lượng Quan.
"Bệ hạ, thanh Hoàng Thiên Kiếm này ở đâu ra vậy?" Lúc này Atula hỏi.
Diệp Thiên trả lời: "Phát hiện ở dưới đáy biển, nên để nó vật về với chủ thôi."
Thân Công Báo nghe thấy vậy thì thông minh lên ngay lập tức, anh ta hơi khom người với Côn Bằng Lão Tổ nói: "Đa tạ Côn Bằng Lão Tổ đã trả Hoàng Thiên Kiếm lại cho bệ hạ nhà tôi."
Mọi người vừa nghe thấy vậy thì mới phát hiện hóa ra Côn Bằng Lão Tổ không phải là muốn trả thù bệ hạ, mà là muốn trả lại Hoàng Thiên Kiếm cho bệ hạ.
"Chú Côn Bằng, là cháu hiểu lầm chú rồi, hóa ra chú không phải muốn đối phó với ba cháu mà là muốn trả Hoàng Thiên Kiếm lại cho ba cháu." Đóa Đóa nói.
Côn Bằng Lão Tổ nói: "Năm đó chú được biết ba cháu chết trong tay của đám người Hồng Quân, chú sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho cháu, sau khi nghe tin thì lập tức chạy tới thiên đình, nhưng vẫn là chậm một bước. Khi chú đến, cháu đã bị đám người Hạo Thiên hạ độc rồi, Trấn Nguyên Tử đang đào cây nhân sâm mà cháu đã trồng, chú bảo ông ấy cùng với chú đi báo thù cho cháu, ông ấy không đi, chỉ lo đào cây thôi. Chú không nuốt trôi được khẩu ác khí kia, nên chú đã đi tìm Hạo Thiên, đánh đập tàn nhẫn Hạo Thiên, cậu ta không phải là đối thủ của chú nên dùng Hoàng Thiên Kiếm của ba cháu đối phó với chú, lại bị chú đánh bại. Lúc chú đang muốn dùng Hoàng Thiên Kiếm chém chết cậu ta, báo thù cho cháu thì Hồng Quân đột nhiên chạy đến, ngăn cản chú giết Hạo Thiên. Chú cũng không phải là đối thủ của Hồng Quân nên chú đã rời khỏi thiên đình, quay về đây thì vứt Hoàng Thiên Kiếm xuống dưới đáy biển. Từ đó về sau có rất nhiều người tới đây lấy kiếm, vì tránh cho Hoàng Thiên Kiếm bị người ta lấy đi, chú đã bày ra đại trận vạn côn, từ đó về sau Hoàng Thiên Kiếm đã vĩnh viễn chìm xuống dưới đáy biển."
"Bây giờ chủ nhân của Hoàng Thiên Kiếm đã đến rồi, tất nhiên là chú phải trả vật về với chủ rồi, về phần ra đảo hỗ trợ là không có khả năng, đời này cũng không thể. Các người đi đi."
Dứt lời, ông ta tựa như bọt nước bị chọc vỡ mà biến mất vô tung vô ảnh, giống như cũng chưa từng xuất hiện vậy.
"Chú Côn Bằng. Chú Côn Bằng."
Đóa Đóa gọi vài tiếng, nhưng Côn Bằng Lão Tổ cũng không có đáp lại.
"Bỏ đi Đóa Đóa."
Diệp Thiên nói: "Ông ấy không muốn ra đảo, chúng ta cũng không thể ép người ta, chúng ta trở về đi."
Đóa Đóa mất mát nói một tiếng: “Được.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!