Đóa Đóa sợ ngây người.
Cảm thấy như ký ức trong đầu dường như nước lũ tràn ra vậy, dâng lên cuồn cuộn không ngừng.
Hình dáng của ba, hình dáng của mẹ, hình dáng của Trấn Nguyên Tử, hình dáng của Hồng Quân, hình dáng của Bàn Cổ... từng gương mặt quen thuộc kia tựa như là muốn cuốn sách ảnh mà lật qua không ngừng trong đầu cô.
Từng trận rồi lại từng trận đại chiến máu chảy đầm đìa cũng đang chiếu bóng trong đầu cô.
Khi đó không có bày binh bố trận, tất cả đều là xung phong ra trận liều chết, mỗi một trận đại chiến qua đi, chiến trường tựa như là lò mổ, máu chảy thành sông, xương cốt chồng chất thành núi.
Sẽ luôn có một thân ảnh bễ nghễ, sau khi trận đại chiến kết thúc, một tay nâng chuông vàng, một tay cầm bội kiếm ở bên hông, cùng với thủ hạ của mình lật tung tìm kiếm có còn người nào còn thở trong đám thi thể chất thành núi kia không, hay là thi thể của các chiến sĩ đã tử trận.
Mà thân ảnh bễ nghễ này chính là ba của cô, sau này là Thượng Đế Đông Hoàng Đông Hoàng Thái Nhất Đại Đế của Thiên Giới.
Cha khi đó thoạt nhìn cực kỳ khí phách.
"Chú Côn Bằng?"
Đóa Đóa đột nhiên lên tiếng, trong trí nhớ cô đã xưng hô với Côn Bằng Lão Tổ như vậy.
Côn Bằng Lão Tổ cười hiền lành: "Nhớ lại ký ức kiếp trước rồi đúng không?"
"Đúng vậy chú Côn Bằng."
Đóa Đóa gật đầu, cô nói: "Chú Côn Bằng, cha cháu bây giờ lại gặp phải phiền phức rồi, bên phía Thiên Đình muốn đẩy cha cháu vào chỗ chết, chú có thể rời núi mở ra hai tòa tế đàn giúp cho cha cháu một chút, giúp ông ấy khôi phục lại tất cả ký ức và sức mạnh ở kiếp trước được không?"
"Không thể."
Côn Bằng Lão Tổ nói: "Cho dù cha cháu có khôi phục lại ký ức ở kiếp trước thì cũng không đánh lại Hồng Quân đâu. Nếu chú giúp cậu ấy thì chính là tìm chết, cho nên chú không thể giúp, cũng không muốn giúp."
"Chú Côn Bằng, giúp cha cháu đi mà, cầu xin chú đó, chú giúp cha cháu đi mà." Đóa Đóa cầu xin.
Côn Bằng Lão Tổ cười: "Lần này chú thật sư không thể giúp, kiếp trước cha cháu còn không đấu lại Hồng Quân, kiếp này thì lại càng không cần phải nói, nếu chú mà giúp cậu ta, thì đó là tự chịu diệt vong."
"Còn nữa cháu cứ ở lại chỗ của chú đừng đi đâu nữa, chú bảo vệ cho cháu chu toàn, đừng có đi mạo hiểm với cha cháu, như vậy sẽ chỉ là một con đường chết mà thôi."
Atula lập tức nói ngay: "Tiền bối Côn Bằng, lúc bệ hạ nhà tôi thực lực ở trên đỉnh, chỉ ba chiêu là đã đánh bại được Hồng Quân, làm sao có thể không đánh lại ông ta được chứ?"
"Trước kia cậu bị nhốt vào thế giới Atula thì cũng chỉ ba chiêu là đánh bại được Chuẩn Đề đó thôi, sao bây giờ hai người bọn họ tùy tiện đánh hai ba chiêu là đã đánh bại được cậu rồi?" Côn Bằng Lão tổ hỏi lại.
"Cái này..."
Nhất thời Atula nghẹn lời.
Ông ta cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Côn Bằng Lão Tổ.
Vậy cũng đúng, Hồng Quân bây giờ đã tu luyện nhiều hơn một ngàn năm trăm so với bệ hạ Đông Hoàng Thái Nhất của anh ta, thực lực đã vượt qua cả Đông Hoàng Thái Nhất năm đó rồi.
Năm đó Đông Hoàng Thái Nhất đã đánh bại được Hồng Quân chỉ với hai ba chiêu, bây giờ cho dù bệ hạ có khôi phục lại được tu vi năm đó, thì Hồng Quân cũng có thể đánh bại được ông ấy trong ba chiêu thôi.
Đã không còn ăn khớp nữa, không còn ở cùng một tầng nữa rồi.
"Không giúp tôi khôi phục tu vi đỉnh cao, sao biết được tôi không phải là đối thủ của Hồng Quân bây giờ được chứ?" Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.
Lúc này giọng nói của Côn Bằng Lão Tổ lạnh lùng nói: "Cướp Huyền Cơ của tôi rồi mà còn có mặt mũi tới tìm tôi giúp cậu. Nể mặt Huyền Nữ nên tôi không muốn giết cậu, cậu lập tức rời khỏi đây cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
"Chú Côn Bằng, giúp cha cháu đi mà." Đóa Đóa nói.
"Không giúp."
"Giúp cha cháu một chút thôi mà."
"Không giúp không giúp."
"Giúp đi mà."
"Không giúp."
"Bỏ đi Đóa Đóa."
Diệp Thiên nói: "Ông ta không giúp thì thôi, không cần phải cầu xin ông ta, chúng ta tìm lối đi khác, đi với ba đi."
"Đừng hòng dẫn con bé đi."
Vẻ mặt của Côn Bằng Lão Tổ trở nên lạnh lẽo: "Tự cậu muốn đi chịu chết, đừng dẫn Huyền Nữ đi. Con bé đã bị cậu làm liên lụy mà chết một kiếp rồi, tôi sẽ không để cho cậu lại hại chết con bé một kiếp nữa đâu, tôi phải bảo vệ cho con bé an toàn."
Diệp Thiên lạnh giọng đáp lại: "Con gái tôi tôi tự biết bảo vệ, không cần cần ông phải bảo vệ. Đóa Đóa chúng ta đi."
Đóa Đóa trả lời một tiếng, hóa thành hình người rồi rơi xuống mặt đất.
Nhất thời Côn Bằng Lão Tổ tức giận, ông duỗi bàn tay to ra, một cỗ đạo pháp cường đại bao phủ lấy toàn thân Diệp Thiên, làm cho Diệp Thiên muốn động đậy một chút cũng khó khăn, càng đừng nói là ra tay với Côn Bằng Lão Tổ nữa.
"Bệ hạ. Bệ hạ."
Atula, Thái Sư và Thân Công Báo đều luống cuống.
"Tu vi như con kiến mà cũng dám nói sẽ bảo vệ Huyền Nữa, chẳng biết xấu hổ."
Côn Bằng Lão Tổ lạnh giọng nói, bàn tay to của ông ta vung, Diệp Thiên bị ông ta ném ra ngoài, văng ra mười nghìn mét, rơi xuống biển mờ mịt, sau đó Côn Bằng Lão Tổ động thần thức một cái, một tầng kim quang ở nơi mà Diệp Thiên rơi xuống nước hiện ra, ký hiệu bắt đầu khởi động, dường như có một đại trận giam cầm Diệp Thiên vào trong đó vậy.
"Ba."
"Bệ hạ."
Đóa Đóa, Atula, Thái Sư, Thân Công Báo đều kinh hồn táng đảm.
"Chú Côn Bằng, chú không giúp ba cháu cũng được, cầu xin chú thả ba cháu ra đi, đừng làm thương tổn ba cháu mà." Đóa Đóa vội vàng cầu khẩn.
Côn Bằng Lão Tổ hừ rồi nói: "Ba cháu không biết tự lượng sức mình, phải dạy dỗ cho cậu ta một chút mới được."
"Đừng mà chú Côn Bằng, thả ba cháu ra, chú thả ba cháu ra đi."
Trong biển.
Diệp Thiên nhanh chóng chìm xuống, xung quanh tất cả đều là cá côn to lớn, xông về phía anh từ bốn phương tám hướng, tựa như muốn cắn xé anh thành mảnh nhỏ vậy.
Diệp Thiên vặn pháp quyết, một vòng Kiếm Vũ đột nhiên bắn ra từ quanh thân anh, tựa như hàng ngàn mũi tên bắn ra xé nát tất cả.
Nhưng lợi kiếm đánh vào trên thân của đám cá côn này lại không đánh chết được cá côn như trong tưởng tượng của anh, mà truyền đến những tiếng vang đinh đinh đang đang, mấy cá côn này lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Lợi kiếm đánh vào trên đầu chúng nó, ngay cả lớp da cũng không cắt ra được nữa.
"Điều này sao có thể?"
Diệp Thiên hoảng sợ.
Tuy tu vi của anh chênh lệch quá nhiều so với Côn Bằng Lão Tổ, nhưng nói thế nào thì anh cũng là thánh nhân của đại đạo cảnh giới tam trọng, người có thể đánh thắng được anh trong thiên hạ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng không vượt quá mười người, hơn nữa đều là nghe nhiều nên quen, nhân vật trâu bò mà báo tên thôi là có thể làm kinh động cả tam giới.
Nhưng mấy cá côn này, số lượng nhiều lại còn nhiều đến mức không bị pháp lực của anh gây thương tích, cảm giác còn mạnh mẽ hơn so với anh nữa, điều này sao có thể, quả thực rất không khoa học.
Người có thể đánh thắng được anh cũng không vượt quá mười người, đám cá côn này ít nhất có mấy trăm con, chẳng lẽ mấy trăm con cá côn còn lợi hại hơn so với anh, hoặc là cũng sêm sêm anh sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!