Diệp Chiến sẽ không bao giờ quên rằng mẹ cậu ta bị Câu Trần và Chân Vũ sát hại, toàn thân bị nổ tung mà chết.
Khi đó cậu ta mới ba bốn tuổi, cả ngày vẫn luôn ở trong vòng tay mẹ, được mẹ chăm sóc, nhưng kể từ ngày mẹ cậu ta bị Câu Trần, Chân Võ giết chết, cậu ta không bao giờ cảm nhận được hơi ấm của mẹ nữa.
Mỗi khi nghĩ đến điều đó, cậu ta đều nghiến răng căm hận, muốn khiến Câu Trần và Chân Võ cháy thành tro.
Giờ đây Câu Trần đã bị bắt, cuối cùng cậu ta cũng có cơ hội để giải tỏa sự tức giận bấy lâu nay, cậu ta há có thể bỏ qua cơ hội báo thù cho mẹ cơ chứ này.
"Được."
Thái Sư đáp một tiếng, sử dụng phương pháp do Tôn Ngộ Không dạy để giải thoát Câu Trần ra khỏi Hồ Lô Tử Kim.
Câu Trần Đại Đế vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy xung quanh ông ta đều là những gương mặt quen thuộc, có Thân Công Báo, Diệp Chiến, Đóa Đóa, Kim Linh Thánh Mẫu, Đa Bảo đạo nhân, Triệu Công Minh, Tam Tiêu Nương Nương…
Ông ta biết rằng mình đã chạy vào “hang ổ của kẻ trộm”, điều đó khiến ông ta quá sợ hãi, liền vội vàng thi triển pháp thuật đề chạy trốn.
Nhưng ở đây có nhiều cao thủ như vậy, liệu ông ta có thể chạy đi đâu được đây?
Ông ta còn chưa kịp thi triển pháp thuật để lẩn trốn, một luồng năng lượng đã trói chặt lấy ông ta như một sợi dây, khiến ông ta bị mắc kẹt trong một cái "lồng", lên không lên được mà xuống cũng chẳng xong.
Xung quanh không có bất kỳ lối thoát nào, ông ta giờ đây giống như một con chim trong lồng, chỉ cần lồng không mở thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chạy thoát.
"Ha ha ha."
Một tiếng cười vang lên.
"Lão Câu Trần, năm đó ông tấn công quân liên minh, dùng Hồ Lô Tử Kim để bắt Lão Tôn ta đây và Tuyết Tâm, ngoài ra còn bắt Đóa Đóa đi, lợi dụng bọn ta để giết Diệp Chiến, cuối cùng còn hại ông nội của Tuyết Tâm là Lôi Tôn chết thảm, sau đó lại đuổi cùng giết tận cả nhà Diệp Chiến. Để bắt được bọn ta, các ngươi không từ bất cứ thủ đoạn nào, khiến bọn ta từng người một phải bỏ mạng, Tuyết Tâm cũng phải chịu cảnh bi thảm trong tay ngươi và Chân Vũ. Liệu ngươi có từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày ngươi rơi vào tay quân liên minh không?" Tôn Ngộ Không hỏi.
"Hừ."
Câu Trần Đại Đế lạnh lùng nói: “Con khỉ lông lá nhà ngươi lấy tư cách gì mà chất vấn ta chứ?”
"Ha ha. Xem ra ngươi vẫn mạnh miệng lắm nhỉ? Đã nằm gọn trong tay bọn ta rồi, lẽ nào ngươi không biết bản thân sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào sao? Vẫn còn mạnh miệng như vậy à, có biết chữ ‘chết’ viết như thế nào không?" Tôn Ngộ Không nói.
Câu Trần Đại Đế quét mắt nhìn xung quanh, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Cho dù là Đa Bảo Đạo Nhân hay Kim Linh Thánh Mẫu hay là Triệu Công Minh đều có thể đánh chết ông ta, huống chi quân liên minh bên này còn có đại đạo cảnh thánh nhân, chỉ cần bọn họ muốn, Câu Trần Đại Đế có thể chết bất cứ lúc nào.
Vì vậy, ông ta uy hiếp: "Ta là một trong Tứ Ngự, địa vị cao quý, sủng thần của Ngọc đế, nếu các ngươi giám giết ta, chắc chắn sẽ nhận phải hậu quả tàn khốc."
"Ta cảnh cáo các ngươi, sự nhẫn nại của Thiên Đình có hạn, đừng khiến mọi chuyện trở nên cực đoan. Lập tức thả ta ra, nếu không tin tức ta bị bắt sẽ truyền đến tai Ngọc Đế, đến lúc đó các ngươi không chịu nổi lửa giận của Thiên Đình đâu."
"Ha ha ha."
Tiếng cười lập tức vang lên, tất cả những người có mặt ở đây đều bị lời nói của Câu Trần Đại Đế chọc cười.
"Câu Trần, ông đã giết mẹ tôi, ông cho rằng tôi sẽ thả ông đi sao? Để tôi nói cho ông biết, hôm nay ông chết chắc rồi. Về phần Thiên Đình, dù sao bọn tôi cũng đang khai chiến với bọn họ rồi, lẽ nào ông chưa biết chuyện này sao? Lại còn đem Ngọc Đế ra để đe dọa bọn tôi nữa đấy, ông không cảm thấy thật nực cười à?” Diệp Chiến hét lớn.
“Hừ.”
Câu Trần Đại Đế hừ lạnh: “Đó là bởi vì các ngươi vẫn chưa phạm đến giới hạn cuối cùng của Thiên đình mà thôi. Các ngươi cho rằng Thiên đình dễ đối phó như vậy sao? Các ngươi lầm rồi, lầm to rồi.”
"Nguyên Thủy Thái Thượng còn chưa ra tay, Nữ Oa nương nương cũng chưa ra tay, còn có Hồng Quân Lão Tổ cũng chưa ra tay. Dưới Hồng Quân Lão Tổ còn có chín đệ tử thánh nhân cũng chưa được phái đi, vẫn còn nhiều thế lực chưa được tung ra lắm."
"Chẳng qua là vì bọn họ không thèm đặt các ngươi vào mắt, bọn họ lười ra tay với các ngươi. Nhưng một khi các ngươi động đến giới hạn cuối cùng của Thiên đình, bọn họ sẽ lập tức xuất quân. Đừng nói những người khác, chỉ cần một mình Nguyên Thủy Thiên Tôn đến đây, liệu các ngươi có hứng chịu được sự phẫn nộ của ông ta không?"
"Ta nói cho ngươi biết, một khi các ngươi giết chết ta, Ngọc Đế sẽ phái Nguyên Thủy Thiên Tôn đến đây, đến lúc đó, các ngươi sẽ bị bồi tang theo ta. Có bản lĩnh thì giết ta đi, giết ta đi, giết đi, mau giết ta đi."
Trò dọa dẫm đồi bại này của ông ta quả thực đã khiến đám người Diệp Chiến phải cân nhắc lại chuyện này.
Đúng như Câu Trần Đại Đế nói, Thiên Đình vẫn còn rất nhiều con át chủ bài chưa được tung ra, Hồng Quân, Thái Thượng Lão Quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nữ Oa nương nương, tất cả bọn họ ai cũng đều là những đại thần hùng mạnh.
Tùy tiện chọn một người trong số bọn họ cũng có thể hủy thiệt diệt địa chỉ bằng một cái phất tay.
Chỉ cần một người trong số họ giúp đỡ đại quân của Thiên đình tác chiến, đối với quân liên minh mà nói, chuyện này cũng đủ để hủy diệt toàn bộ.
Vì vậy đám người Diệp Chiến cảm thấy có chút lo lắng, nếu như Ngọc Đế biết được chuyện bọn họ giết chết Câu Trần, liệu ông ta có nổi trận lôi đình, phái một vị đại thần nào đó đến tiêu diệt bọn họ không?
Nếu phái một đại thần tới đây, quân liên minh còn có thể đánh trả lại không? Có thể khiến quân liên minh tai họa ngập đầu không? Những điều này quả thực phải cân nhắc thật kỹ.
Vì vậy trong lúc nhất thời bọn họ không dám tùy tiện giết chết Câu Trần.
“Hay là chúng ta đợi ba về rồi quyết định sau đi, tránh việc vì giết Câu Trần mà ảnh hưởng đến đại cục, đến lúc đó lại rước thêm phiền phức cho ba.” Đóa Đóa khuyên Diệp Chiến.
Diệp Chiến gật đầu nói: "Thái Sư, chúng ta cứ thu Câu Trần vào Hồ Lô Tử Kim trước đã, đợi phụ soái quay về rồi quyết định có giết ông ta hay không."
Thái Sư cũng đồng ý, liền thu Câu Trần Đại Đế vào trong Hồ Lô Tử Kim một lần nữa.
Chưa kể, những thánh nhân của dân gian dùng một loại phù gia tăng tốc độ, gọi là Bão Khoái, bất cứ ai cũng khó mà có thể đuổi kịp bọn họ.
Diệp Thiên cũng đã chế tạo phù gia tăng tốc độ, nhưng suy cho cùng Thái Thượng Lão Quân cũng là một bậc thầy chế phù, phù tăng tốc độ mà Diệp Thiên chế tạo có tốc độ không nhanh như vậy, vì vật vẫn không đuổi kịp.
Sau gần hai ngày, không ai trong số họ chết.
Vì lý do này, sau khi Diệp Thiên và Atula bàn bạc xong, Diệp Thiên liền trà trộn vào một thành trì, còn Atula đưa một thánh nhân chạy tới thành trì trên không.
Diệp Thiên lấy ra chuông Đông Hoàng, giải phóng năng lượng của chuông để thu phục tên cao thủ dân gian kia. Sau đó Diệp Thiên và Atula liên thủ, rút toàn bộ thần hồn của ông ta ra, rồi nghiền nát thần hồn, khiến ông ta chết hoàn toàn.
Atula lấy Cưu Chiêm Thước Sào, có được thể xác của thánh nhân, sức mạnh của anh ta trong nháy mắt lại quay về Đại đạo cảnh tứ trọng.
"Ha ha."
Atula vui mừng khôn xiết: "Bệ hạ, thuộc hạ có thể xác rồi. Nếu như tới núi Tu Di và núi Cầm Biên, thuộc hạ có thể biểu hiện tốt hơn, ngài cũng có hy vọng mở tế đàn rồi."
"Ừ."
Vẻ mặt Diệp Thiên vô cùng hài lòng nói: "Chúng ta đi xem xem có thể bắt được tất cả những tên thánh nhân đáng tác oai tác quái này không, để Thái Sư và Thái Úy cũng có thể xác, như vậy thì phần thắng sẽ lớn hơn."
"Vâng."
Hai người bọn họ lập tức đi bắt tiếp ba tên thánh nhân làm loạn còn lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!