“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Ngọc Đế nhận được tin này thì đúng trên ngai vàng nhưng như kiến bò trên chảo nóng, vắt hai tay ra sau lưng, đi tới đi lui, hỏi các văn võ bá quan: “Chiến sự trước mắt đang vô cùng cấp bách, quân Liên minh đã truy đuổi chúng ta, còn quân Thiên Đình chúng ta phải chạy toán loạn, không dám cùng quân đội Liên minh đối đầu trực diện, vẫn đang chờ Thiên Đình của chúng ta gửi quân tiếp viện.”
“Đợt đầu tiên chúng ta có được ba mươi nghìn tỷ đã được huấn luyện gần hết, rất nhanh có thể điều động đến Nam Chiêm Bộ Châu để hỗ trợ quân đội chiến đấu. Nhưng bây giờ Diệp Thiên và thuộc hạ của hắn lại ngang ngược cướp đi những binh lính mà chúng ta đã trưng thu được, hắn đã cưới đi ít nhất là mấy nghìn tỷ quân, nếu cứ để tiếp tục như thế, mấy chục nghìn tỷ quân sẽ bị hắn cướp mất sau đó đem đi huấn luyện trở thành binh lính trong quân đội Liên minh của hắn, đến lúc đó chúng lại đến bắt lính mang về nữa, thì trận này chúng ta phải đánh thế nào đây?”
“Một khi đại quân của chúng ta bị tiêu diệt ở Nam Chiêm Bộ Châu, Diệp Thiên có thể dẫn đại quân của hắn đi tấn công Đông Thắng Thần Châu, lúc đó chúng ta lấy cái gì để ngăn cản đại quân của hắn bây giờ?”
“Nếu Đông Thắng Thần Châu thất thủ, thì tiếp theo sẽ đến Bắc Câu Lô Châu, Tây Ninh Châu cũng sẽ rơi vào tay bọn chúng, cứ như thế Tứ Đại bộ châu sẽ hoàn toàn rơi vào tay của hắn. Vậy điều chờ đợi chúng ta bây giờ là gì các ngươi có biết không?”
“Chết! Chính là chết!”
“Các khanh đều phải nghĩ biện pháp cho trẫm, mau chóng nghĩ cho ra biện pháp, phải làm như thế nào mới giải quyết được tình huống cấp bách này!“
Tất cả văn võ bá quan trong triều đều vô cùng sốt rột, tụm đầu lại với nhau thảo luận phương pháp để ứng phó với chuyện này.
Qua một lúc lâu sau, một vị thần tiên đứng lên nói: “Bệ hạ, nếu như thế thì chúng ta hay dùng lưới truyền âm để xác định vị trí của Diệp Thiên, sau đó cho Chuẩn Đề đạo nhân và Tiếp Dẫn đạo nhân, và Phụ Hy Đại Đế, ba vị thánh nhân cùng nhau đến đó để giết Diệp Thiên có được không?”
“Không thể được!“
Ngọc Đế xua tay bát bỏ mà không cần suy nghĩ: “Chuẩn Đề đạo nhân,Tiếp Dẫn đạo nhân và Phục Hy Đại Đế, ba vị thánh nhân này không thể di chuyển. Nhiệm vụ của họ là canh giữ núi Trì Quang và núi Tu Di, nếu chúng ta cử họ đi để đối phó với Diệp Thiên, nhỡ đâu không tiêu diệt được Diệp Thiên, hoặc là Diệp Thiên dùng âm mưu gì đó để giữ họ ở lại đó, sau đó Diệp Thiên chạy tới mở tế đàn thì hậu quả thật thảm hại, chỉ cần hắn có thể mở ra được một cái tế đàn nữa, thì Thiên Đình của chúng ta sẽ tiêu vong!“
Chúng tiên đều giật đầu, cảm thấy lời nói của Ngọc Đế rất có lý. Việc hiện tại trước mắt là không thể để bất cứ cái tế đàn nào được mở ra nữa, vẫn là cẩn thận nhất vẫn hơn.
“Bệ hạ, hạ lệnh cho những tân binh xuất ngũ, tạm thời ngưng binh, bọn chúng không có được binh mã, tự nhiên cũng sẽ rời đi thôi.” Có vị thần tiên nói.
Ngọc Đế giận dữ nói: “Đây mà cũng gọi là cách sao? Trưng binh là một nhiệm vụ cấp bách, sao chúng ta có thể ngừng việc trưng binh được? Nếu bọn chúng không quay về, thì chúng ta không trưng binh nữa sao? Khương Tử Nha và những người ở tiền tuyến phải làm sao đây? Mọi chuyện cứ như thế sẽ khiến cho lòng quân náo động, đến lúc đó bọn họ sẽ bị tiêu diệt hết, quân địch cũng sẽ vượt mọi trùng dương mà đến đây xâm phạm lãnh thổ của chúng ta, các ngươi có biết không?”
“Điều trẫm muốn là một cách để ngăn chặn hiệu quả việc bọn họ bắt đi lính của chúng ta, không phải là một biện pháp tạm thời, nhanh chóng vắc óc suy nghĩ cho trẫm!”
Văn võ bá quân lại một lần nữa bắt đầu thảo luận.
Không biết qua bao lâu thảo luận, Thái Bạch Kim Tinh nói: “Bẩm tấu Ngọc Đế, có thể tạm thời ngừng việc trưng binh, sau đó đem giấu đi thanh niên cường tráng chưa bị bọn chúng cướp, nếu không giấu được thì cho giải tán hết, đừng để cho bọn chúng có cơ hội để bắt đi hết trai tráng của chúng ta. Sau đó cho mọi người mau chóng tìm kiếm thánh nhân trong cảnh giới Đại Đạo, đưa đội quân ba mươi nghìn tỷ đã được huấn luyện xong của chúng ta đến Nam Chiêm Bộ Châu và bắt đầu một cuộc chiến trực diện chống lại lực lượng quân Liên minh, như thế Diệp Thiên phải quay lại giúp đỡ lực lượng quân Liên minh.”
“Chờ hắn quay lại trợ giúp quân Liên minh, quân ta sẽ rút lui, không đối đầu trực tiếp với bọn họ nữa, tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ, một khi Diệp Thiên lại đến để bắt đi binh linh của chúng ta, chúng ta sẽ lại đánh quân liên minh khiến cho Thiên và những người khác phải trở lại.”
“Trước mắt chúng ta chỉ có thể cầm cự như thế, chờ đến khi Thiên Hà Lão Tổ chúng ta xuất quan, thần sẽ đi đến mời ông ta rời núi, đến giúp chúng ta một tay đối phó với Diệp Thiên. Nếu có Thiên Hà Lão Tổ ra tay giúp đỡ, có thể thay đổi được cục diện bây giờ!”
Ngọc Đế nghe thấy thế thì bình tĩnh suy nghĩ, cách này cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Vì vậy, ông ta nói: “Sau khi Diệp Thiên rời khỏi Atula cảnh giới, trẫm đã nhờ các ngươi tìm kiếm những thánh nhân mà mình quen biết đến hỗ trợ Thiên Đình, có thánh nhân nào đồng ý giúp chúng ta không?”
“Bẩm Ngọc Đế!” Một vị thần tiên đứng dậy nói: “Thần có quen biết một vị thánh nhân kia, thần đã ngờ hắn ta đến giúp đỡ, nhưng hắn nói không có được lợi ích gì hắn sẽ không giúp, thần đã hỏi hắn muốn có được lợi ích gì, hắn ta nói rằng nếu cho hắn làm vua đời tiếp theo của nước Đại Đường, thì hắn sẽ đồng ý xuống núi giúp cho Thiên Đình của chúng ta, nếu không hắn sẽ không giúp, thần cảm thấy như thế rất quá đáng, nên không bàn lại.”
Ngay sau đó, một vị thần tiên khác đứng dậy: “Thánh nhân mà thần biết cũng muốn có được lợi ích mới chấp nhận giúp đỡ, nhưng yêu cầu của hắn ta cũng không đến mức quá đáng như thế, chỉ xin Ngọc Đế lấy gả một đứa con gái của người cho hắn ta, cùng Ngọc Đế kết thành thông gia mới bằng lòng giúp đỡ. Thần cảm thấy hơi quá đáng nên vẫn đang làm công tác tư tưởng, nếu Ngọc Đế thấy được thì thần sẽ ngay lập tức bàn lại với hắn ta, mau chống giải quyết chuyện hôn nhân đại sự để hắn ta xuống núi!”
Lời vừa nói ra, Ngọc Đế liền nói: “Hữu Thánh Thực Quân, ngươi đi nói cho hắn ta biết trẫm đồng ý với điều kiện của hắn ta, trẫm sẽ lập tức chọn một đứa con gái từ chỗ của Vương Mẫu, đưa đến nhà hắn, kêu hắn hãy chuẩn bị đầy đủ để đón dâu, hôn lễ sẽ được thực hiện vào tối nay!”
“Vâng, Ngọc Đế!”
Hữu Thánh Thực Quân rời đi ngay lập tức.
“Còn nữa không?“ Ngọc Đế lại hỏi.
“Còn.” Thần Dạ Du nói “Tổ tiên của một người bạn của thần có một lão tổ tông là một vị thành nhân, ông ta nói chỉ cần cho ông ta một pháp bảo do Hồng Quân Lão Tổ chế tạo, ông ta sẽ sẵn lòng giúp đỡ Thiên giới.”
“Được, trẫm có thể cho ông ta, Hồng Quân Lão Tổ có rất nhiều pháp bảo, cho ông ta một cái pháp bảo không thành vấn đề. Thái Âm Tinh Quân, ngươi mau tức khắc đi đến tầng trời thứ ba mươi sáu, nói đồng tử của Hồng Quân Lão Tổ giao ra một pháp bảo do Hồng Quân Lão Tổ tạo ra, nói là lệnh của trẫm, dùng cho đại cục, bọn họ nhất định phải đưa ra!” Ngọc Đế nói.
“Thần lĩnh chỉ!”
Thái Âm Tinh Quân rời đi ngay lập tức.
Sau đó, Ngọc Đế đồng ý với những điều kiện hà khắc khác mà hai vị thánh khác đưa ra và cử người đáp ứng các điều kiện của họ, để cho họ ra rời núi để giúp đỡ Thiên Đình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!