“Quay lại đây, các ngươi quay lại đây!”
Thấy Diệp Thiên dẫn Atula và những người khác đi về hướng núi Thiết Vây, Chuẩn Đề đạo nhân lo lớn hét lên thật lớn.
Điều mà ông ta lo sợ nhất cũng đã xảy ra rồi.
Như Lai vẫn chưa biến lại thành Tiếp Dẫn để trở lại bảo vệ núi Thiết Vây, mà Diệp Thiên đã dẫn mọi người đi qua đó, như thế thì không được! Phật Di Lặc hoàn toàn không thể giữ được núi Thiết Vây, và với sức mạnh của Atula và những người khác, thì có thể dễ dàng nổ tung núi Thiết Vây, hơn nữa còn có thể khiến cho núi Linh Sơn không còn gì ngoài đống tàn tích.
Ông ta rất muốn đuổi theo, ngăn không cho đám người Diệp Thiên đi tới núi Thiết Vây, nhưng ở đây lại đang có hai thánh nhân ở cảnh giới Đại Đạo đang giám sát ông ta, mặc dù không biết hạt máu của Diệp Thiên có thể phá vỡ phong ấn hay không, ông ta nghĩ đây cũng có thể là thủ thuật che mắt của Diệp Thiên, để chân ông ta tại núi Trì Quan, không để ông ta đi đến núi Thiết Vây để tiếp viện cho phía bên đó.
Nhưng nhỡ đâu đó không phải là thuật che mắt, nó có thể phá vỡ được phong ấn thì phải làm sao?
Vì vậy, Chuẩn Đề đạo nhân vô cùng khó xử, đuổi theo Diệp Thiên cũng không được, mà không đuổi theo cũng không được, ông ta chỉ có thể tức giận dậm chân ở đây.
“Thôi bỏ đi, trước tiên cứ để những người bên núi Thiết Vây trì hoãn thời gian, hy vọng sẽ kéo dài thời gian được đến lúc Tiếp Dẫn trở lại nhanh chóng chi viện cho núi Thiết Vây.”
Chuẩn Đề đạo nhân nghĩ trong lòng, vì để đề phòng, ông ta quyết định ở lại canh giữ núi Trì Quang thay vì đến núi Thiết Vây, để tránh việc tế đàn núi Trì Quang bị mở ra.
Kể quả là, ông ta đã gửi một truyền âm thanh đến núi Thiết Vây thông qua mạng lưới truyền âm.
“Thái Nhất vừa rời khỏi núi Trì Quang, đưa Atula và những người khác đến núi Thiết Vây, và ngay lập tức mở trận pháp ra để đừng để cho núi Thiết Vây thất thủ.”
Không lâu sau khi truyền âm được chuyển đi, Phật Di Lặc, phó giáo chủ của Tây Vực Giáo, nhận được tin tức, thì lập tức mở ra Kim quang bát quái trận của Phục Hy.
Khi Diệp Thiên và mọi người đến núi Thiết Vây, toàn bộ ngọn núi Thiết Vây đã được bao quanh bởi trận pháp bát quái màu vàng kim khổng lồ, tám phía đều hướng thẳng lên trời, mặt trên có một cái bát quái lớn, để tránh việc có người ngoài tiến vào từ đó.
Cả Kim quang bát quái trận và tế đàn đều có kiểu kết cấu phong ấn giống nhau.
“Xem ra Chuẩn Đề đã báo tin cho Như Lai, biết chúng ta sẽ tới, nên đã mở ra trận pháp bát quái của Phục Hy.” Diệp Thiên vừa nói vừa nhìn vào trận pháp bát quái.
Mọi người đều gật đầu.
Atula nói: “Để ta sẽ thử xem liệu có thể phá vỡ nó hay không.”
Nói xong, ông giơ đao Tu La lên cao, thúc tiên pháp, chém xuống một đường vô cùng mạnh bạo.
Ầm!
Đao khí xé rách khoảng không, chém vào bức tường tạo nên bằng ánh sáng vàng kim tạo nên âm thanh chói tai, và sau đó đao khí nổ tung, trong khi bức tường ánh sáng vàng kim chỉ rung chuyển mà không bị hư hại.
“Cùng xông lên!”
Atula hét lên.
Thái Sư, Thái Úy và những người khác cũng lần lượt tấn công trận pháp.
Sau nhiều lần oanh tạc nhưng cũng không làm trận pháp hư hao gì.
“Mẹ bà nó!”
Atula căm tức khó chịu, ánh mắt ông đảo qua, thất cách đó không xa ở trên đỉnh núi phật quang đang tỏa ra lóng lánh.
Đây là Linh Sơn.
Dưới chân Linh Sơn, có một tòa cung điện nguy nga trấn lệ, bên trong có Phật âm lượn lờ, cũng có không ít tín đồ Phật Giáo ở bên ngoài ba quỳ chín bái, không khí có vẻ trang nghiêm lạ thường.
Mà cung điện đây chính là tổng bộ của Tây Vực Giáo, Đại Lôi Âm Tự.
“Ra ngoài, người bên trong ra ngoài hết cho ta!”
Atula hướng về phía Đại Lôi Âm Tự rồi hét lên vài tiếng.
Nhưng không thấy ai bước ra, Atula cũng không lịch sự nữa và trực tiếp đánh một đòn thật mạnh.
Quyền ảnh cuồng bạo của ông, giống như một ngôi sao rơi xuống, nghiền nát khoảng không, và lao thẳng về phía Đại Lôi Âm Tự.
Không ai ra tay thì mình ra tay, ông ta vừa mới ra tay thì Mười tám vị La Hán của Đại Lôi Âm Tự lập tức bắn ra ngoài, ngăn cản quyền ảnh đang chuẩn bị nghiền nát Đại Lôi Âm Tự.
Mười tám vị La Hán này, ngay cả cậu em vợ của Như Lai là Đại Bằng Kim Sí Điểu cũng không thể đánh bại, làm sao có thể không đỡ nổi một cái quyền ảnh của Atula được chứ?
Rầm!
Quyền ảnh vượt qua Mười tám vị La Hán, chạm vào chỗ cao nhất của cung điện nguy nga, nổ thành những mảnh nhỏ bay tán loạn. Cả ngọn núi Linh Sơn chấn động, một tòa cung điện bị sụp xuống, có thể nói là như núi băng bị sụp, tiếng kêu la cũng vang ra từ đống đổ nát.
Trong tổng bộ của Tây Vực Giáo, Đại Lôi Âm Tự, người lợi hại nhất chính là Như Lai, về phần Nhiên Đăng Cổ Phật thì đã qua đời, thần thiên cũng sẽ chết, không qua được kiếp nạn thì sẽ chết. Cho nên Như Lai là người lợi hại nhất.
Mà Như Lai lại không phải là một thánh nhân của cảnh giới Đại Đạo, thì Đại Lôi Âm Tự làm gì có thánh nhân vào nữa chứ?
Nếu Diệp Thiên đến một mình, bọn họ còn có thể miễn cưỡng chống lại được, nhưng nếu một vị thánh nhân như Atula được đưa tới, thì cái Đại Lôi Âm Tự lớn như thế với Mười tám vị La Hán thì cũng chỉ như những con kiến, ngay cả lực để phòng thủ căn bản cũng không có.
“Ai đã mở trận pháp này, mau chóng gỡ nó ra cho ta, nếu không đừng trách ta tiêu diệt toàn bộ các ngươi.” Atula hét lên.
Giây tiếp theo.
Một tiếng cười vang lên.
Hiện ra là cái bụng lớn có thể chứa bao việc khó trong thiên hạ, mở miệng liền cười, người buồn cười nhất trong thiên hạ mà chính là Phật Di Lặc, ông ấy đã đến.
Chính là khuôn mặt cười mà người khác không muốn đánh, nụ cười trên khuôn mặt của Phật Di Lặc vô cùng sáng lạn, Atula cũng không đánh ông ấy, mà nói: “Cái tên đầu trọc bóng lưởng còn đang cười kia, mau gỡ trận pháp này ra cho ta, mau lên, nếu không đừng trách ta đây không khách khí.”
Khi Atula bị đánh nhốt vào trong cõi Atula, trên thế gian này vẫn chưa có Tây Vực Giáo, nên ông không biết gì chút gì về Tây Thiên phái, cũng không biết ai là Phật hay ai là Bồ Tát, chứ đừng nói gì đến việc phải gọi người này là vị hòa thượng.
Phật Di Lặc chắp tay, ánh mắt đảo qua, dừng trên người Diệp Thiên, cúi đầu nói: “Ngươi chính là Diệp Thiên chuyển thể của Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế đúng không?”
“Là trẫm.” Diệp Thiên nói: “Ngươi là người mở trận pháp này ra đúng không? Mau gỡ nó xuống đi.”
Di Lặc gật đầu nói phải, sau đó nói: “Nếu mở trận pháp, thì các ngươi có đả thương đệ tử của Phật môn nữa hay không?”
“Đương nhiên là không.”
Diệp Thiên nói: “Chỉ cần ngươi mở ra, trẫm sẽ bỏ qua cho các ngươi, nếu không trẫm nhất định sẽ giết không tha.”
“Được, Tiên đế.”
Phật Di Lặc mỉm cười gật đầu.
Toàn bộ sinh mệnh của La Hán và Bồ Tát trong tổng bộ đều nằm trong tay ông ấy, ông ấy chỉ có thể nhẫn nhịn để tránh phiền phức.
Kết quả là, ông ấy đã tìm đã tìm bát quái trận, sau đó đóng trận pháp Kim quang bát quái lại.
Liền nhìn thấy tám cột ánh sáng vàng kim ở tận chân trời lập tức biến mất, và núi Thiết Vây hiện ra trước mắt.
“Tiên đế, đã mở ra rồi, hãy đến núi Thiết Vây để mở tế đàn.” Phật Di Lặc mỉm cười và làm ra tư thế mời
Diệp Thiên nói: “Đã phá trận pháp rồi chứ.”
“Vâng.”
Atula bay đến bên cạnh Phật Di Lặc và trực tiếp phá hủy mắt trận.
Nụ cười tươi trên mặt của Di Lặc đông cứng lại.
Ông ấy vốn cho rằng Diệp Thiên sẽ rất kích động, sẽ trực tiếp đưa mọi người bay đến núi Thiết Vây, sau đó ông ấy sẽ mở lại trận pháp, bao vây Diệp Thiên và những người khác bên trong núi, tiếp theo sẽ gọi Chuẩn Đề đạo nhân và Phục Hy Đại Đế, định rằng sẽ một lưới bắt hết Diệp Thiên và những người hắn dẫn đến.
Nhưng ai ngờ Diệp Thiên lại thận trọng đến mức phá hủy pháp trận, điều này nằm ngoài dự đoán của ông ấy.
“Cho nổ núi Thiết!”
Diệp Thiên ra lệnh.
“Vâng!”
Atula và những người khác ngay lập tức bắt đầu oanh tạc núi Thiết Vây.
Một người tạo ra một đợt, tế đàn bên trong núi Thiết Vây đã lộ ra ngoài, và phong ấn bát quái phóng lên cao.
“Ha ha!”
Diệp Thiên mừng rỡ cười như điên dại.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng anh.
“Diệp Thiên, không được mở tế đàn!”
Ngay sau đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!