Hả!
Nghe những lời mà Chuẩn Đề nói, Thái Sư mà những người khác đều hít vào một hơi.
Phục Hy là cảnh giới Đại Đạo tầng thứ năm đã vô cùng khủng bố rồi, mười một vị thánh nhân ở cảnh giới Đại Đạo bọn họ liên thủ cũng không đánh lại ông ta, thậm chí ngay cả việc ngăn cản Phục Hy thôi cũng thấy vô cùng khó.
Mà Chuẩn Đề đạo nhân này thực lực so với Phục Hy còn mạnh hơn một chút, chẳng lẽ lại là cảnh giới Đại Đạo tầng thứ sáu sao?
Nếu Chuẩn Đề đạo nhân không khoe khoang, tu vi đúng là đang ở cảnh giới Đại Đạo tầng thứ sáu. Thì tế đàn bên trong núi Trì Quang kia không cần nghĩ cũng biết căn bản không thể nào mở ra được nó!
Tuy nhiên, so với núi Tu Di, thì núi Trì Quang này nhỏ hơn nhiều, chỉ cần chín người cảnh giới Đạo Đạo bọn họ dùng hai đợt tấn cũng là đủ để san bằng núi Trì Quang này rồi.
Tất nhiên điều này còn phụ thuộc vào việc Chuẩn Đề ra tay như thế nào, có để cho bọn họ cơ hội san bằng núi Trì Quang hay không, nếu Chuẩn Đề phòng thủ tốt thì rất khó để san bằng núi Trì Quang.
“Lên, chặn ông ta lại.”
Diệp Thiên cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức ra mệnh lệnh.
Ngay cả Phục Hy, một cựu thần của Thái Nhất năm đó, vì năm đó nghe được bài giảng của Hồng Quân Tử Tiêu Cung, mà có thể phản bội chủ cũ của mình, vì Hồng Quân mà dốc hết sức mình, thì huống hồ chi chuẩn đề là đệ tử trực tiếp của Hồng Quân.
Cho nên dù có nói nhiều đến mức toạc cả máu mồm thì Chuẩn Đề đạo nhân cũng sẽ không để cho hắn mở tế đàn ở núi Trì Quang ra, nên không thể thuyết phục được, thì cứ trực tiếp đấu võ, xem xem có cơ hội để mở tế đàn ra hay không.
“Vâng!”
Atula và những người khác lần lượt nhận lệnh và phóng ra pháp bảo của mình, công kích về hướng của Chuẩn Đề đạo nhân.
Chín luồng ánh sáng cuồng bạo bay với tốc độ nhanh giống như chín tia gamma, lao thẳng tới kim thân của Chuẩn Đề đạo nhân.
Đối mặt với đợt công kích của chín cỗ năng lượng này, Chuẩn Đề đạo nhân khẽ mỉm cười, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ khinh thường. Ông ta chỉ vừa kẽ dùng thần niệm thì trước mặt ngưng tụ một bức tường ánh sáng kim, chặn đứng chín cỗ năng lượng cuồng bạo đang oach kích đến.
“Thật lợi hại!”
Atula và những người khác đều kinh hãi.
Thật sự không ngờ rằng, đệ tử Hồng Quân Lão Tổ lại khủng bố đến mức độ như thế, cảm thấy đúng là sóng sau đè sóng trước, đánh những con sóng trước như bọn họ lên bờ cát.
Bạn phải biết rằng thời điểm bọn họ trở thành thánh, Chuẩn Đề đạo nhân chỉ là một cái rắm, chưa ai nghe ai nói đến tên nhân vật này trước đây. Nhưng bây giờ tên tiểu bối vô danh này thế mà đã đủ thực sự để nghiền nát chín người bọn họ. Họ đều cảm thấy sống hơn mười triệu năm ở trong cõi Atula đúng là quá uổng phí.
Cũng không thể nào trách bọn họ, ai bảo cõi Atula thiếu tốn tài nguyên như thế, linh khí thì vô cùng loãng, tốc độ tu luyện ở cõi Atula chậm hơn bên ngoài gấp ngàn lần?
Hơn nữa bọn họ cũng đều là linh thể, không có cơ thể, tuy rằng tu vi ở cảnh giới Đại Đạo tầng thứ hai, thứ ba và thứ tư, nhưng cũng không thể phát huy ra được lực công kích mạnh nhất, cho nên ngay cả bức tường phòng ngự do Chuẩn Đề Tụ Khí tạo nên mà bọn họ cũng không phá được.
“Ha ha.”
Chuẩn Đề đạo nhân cười đến ngây dại cả người: “Từng là những cựu binh mà Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế đắc ý nhất ngày đó, nhưng cũng chỉ có thể thôi.”
Nói xong, ông ta kéo tay áo của mình, một cổ năng lượng mạnh mẽ xé nát lớp phòng thủ, nghiền nát hư không, và nhắm thẳng đến Atula và những người khác.
“Chuẩn Đề tiểu bối, ngươi đừng vội hung hăng ngang ngược như thế.”
Tính tình Atula rất nóng nảy, làm sao ông có thể chịu đựng được những lời chửi bới khinh thường như vậy?
Ngay lập tức, đao Tu La hung hãn chém xuống, chém tan cổ năng lượng cuồng bạo mà Chuẩn Đề đạo nhân đã phóng ra.
Sau đó ông lại kéo đao ngang lại, lao thẳng tới kim thân của Chuẩn Đề.
Chuẩn Đề khinh thường cười, một tay nâng lên, pháp bảo Gia Trì Thần Xử xuất hiện trong tay ông ta, Gia Trì Thần Xử nện một lực cực mạnh lên đao khí của Atula.
Rầm!
Gia Trì Thần Xử đập ra một ánh sáng giống như cầu vồng sáng chói. Nó nghiền nát đao khí mà Atula đánh ra, đâm sâu vào Atula với tốc độ cực nhanh, không đợi Atula kịp né tránh, thì ánh sáng của Gia Trì Thần Xử đã oanh kích lên người Atula.
“A!”
Atula hét lên một tiếng rất thảm, đầu như bị búa tạ đập, cả người trầm xuống, nện ầm ầm trên mặt đất. Mười tám trượng kim thân thì đã hết mười bảy trượng chìm xuống dưới đây, chỉ còn có mỗi cái đầu là ở bên ngoài.
“Phân tán ra, đừng công kích ông ta, chú ý né tránh, oanh kích núi Trì Quang!”
Diệp Thiên lập tức hét lên.
Không thể đánh bại Chuẩn Đề đạo nhân, cũng may là sinh mệnh của thánh nhân trong cảnh giới Đại Đạo rất ngoan cường. Chuẩn Đề đạo nhân lại phải canh giữ núi Trì Quang nên cũng rất khó để giết bọn họ.
“Vâng!”
Mọi người ngay lập tức giải tán về bốn xung quanh phía núi Trì Quang và bắt đầu oanh kích núi Trì Quang.
Chuẩn Đề vốn dĩ muốn xuống tay giết Atula, nhưng thấy có quá nhiều người tấn công núi Trì Quang, ông ta đành từ bỏ việc giết Atula, quay sang tấn công vào những người đang công kích núi Trì Quang. Bọn họ cứ ở bên ngoài oanh kích vòng quanh núi Trì Quang.
Nhưng mà khi ông ta đến gần thì người nào cũng trốn tránh, không xung đột trực tiếp với ông ta. Đánh thì bỏ chạy, nhưng có cơ hội lại bắn phá núi Trì Quang, điều này là để khiến cho Chuẩn Đề nhìn đầu thì không để ý đến đuôi.
Ầm ầm ầm!
Những làn sóng năng lượng cứ hết đợt này đến đợt khác ập đến núi Trì Quang.
Khiến Chuẩn Đề tức muốn chết.
Nếu ông ta không phải canh giữ núi Trì Quang, thì ông ta có thể giết một người trước, sau đó lại giết thêm một người khác, cứ như thế giết hết đám người bọn họ.
Nhưng vì phải trấn giữ ngọn núi, nên bọn họ chạy xa ông ta không đuổi theo được, nếu đuổi theo một người. Những người khác có thể san bằng núi Trì Quang thành bình địa trong vài phút, và sau đó Diệp Thiên sẽ mở tế đàn ra.
Vì vậy, trong tình huống này ông ta phải canh giữ ngọn núi, cho dù Chuẩn Đề đạo nhân có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có thể bị bọn họ đùa giỡn như một con khỉ núi.
Vốn dĩ ông ta muốn đánh chết Diệp Thiên. Nếu như thế, để cho bọn họ sẽ nổ tung ngọn núi cũng không sao, vì dù sao bọn họ cũng không thể nở phong ấn được. Nhưng mà khi ông ta công Diệp Thiên, Atula lại đến để ngăn cản ông ta, còn Diệp Thiên thì bỏ chạy.
Cho nên cũng đành bất lực.
Cứ như thế, núi Trì Quang cứ lần lượt bị bọn họ bắn phá, tế đàn xuất hiện, một cái bát quái màu vàng phóng lên cao, lơ lửng trong không trung.
“Ha ha!”
Nhìn thấy tế đàn hiện ra trước mắt, Diệp Thiên vui mừng khôn xiết, lập tức bắt ra một giọt máu để phá vỡ phong ấn.
Nhưng vào lúc này, Chuẩn Đề đạo nhân đã ngăn trước mặt hắn, hạt máu bắn trúng ngực Chuẩn Đề đạo nhân, không phải phong ấn.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Thiên không nhịn được chửi thề, dời đi hướng khác để phá vỡ phong ấn.
Nhưng Chuẩn Đề đạo nhân cũng đã thông minh hơn, không quan tâm đến ai cả, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, Diệp Thiên di chuyển đến đâu thì ông ta di chuyển đến đó, nếu có ai ngăn cản thì ông ta sẽ dùng hết sức lực oanh kích.
Hơn nữa, tế đàn rất nhỏ, với tu vi của Chuẩn Đề, chỉ cần dùng thần niệm thì có thể bao trùm hết một vòng xung quanh cái tế đàn, giọt máu của Diệp Thần căn bản không thể bắn được lên trên tế đàn.
“Con mẹ nó!”
Đùng là một cố hết sức nhưng lại không có được kết quả gì, Diệp Thiên thấy hụt hẫng và bất lực.
Có thể nói là một người giữ cửa quan, vạn người không mở được!
Nhưng mà vẫn có quân đội đang ở Nam Chiêm Bộ Châu, nếu không được, hắn xe kéo quân qua đây, bắn chết con mẹ nó, để xem khi đối mặt với trăm tỷ đại quân Chuẩn Đề có dám sừng sừng bất động như thế này không!
“Ha ha.”
Chuẩn Đề đạo nhân mỉm cười và nói: “Tiên Đế, đừng cố chấp kháng cự như thế nữa. Ngươi không thể mở tế đàn được đâu, mau trở về Nam Chiêm Bộ Châu, nơi đó mới là nhà của ngươi.”
Điều ông ta sợ nhất bây giờ là Diệp Thiên chuyển đến núi Thiết Vây.
Bởi vì Như Lai bây giờ vẫn chưa trở lại thành Tiếp Dẫn, nếu sau đó Diệp Thiên đi tới núi Thiết Vây vào lúc này, núi Thiết Vây sẽ rất nguy hiểm. Với thực lực của Phật Di Lặc và những người khác ở đó, thì không thể giữ được núi Thiết Vây, cho nên ông ta muốn thuyết phục Diệp Thiên trở về Nam Chiêm Bộ Châu.