Vì để mở ba tế đàn còn lại, lần này Diệp Thiên sẽ làm bằng bất cứ giá nào.
Mang theo mười một đoàn người ngựa cảnh giới Đại Đạo xuất chinh, chỉ để lại bốn vị cao thủ cảnh giới Đại Đạo trấn thủ đại quân.
Trong số đại quân của Thiên Đình chỉ có Hạo Thiên là cảnh giới Đại Đạo. Trước khi hắn chưa trở về, thì đại quân Thiên Đình cũng không làm gì được Liên minh, chỉ có thể dùng đòn đánh lén để đối phó với Liên minh, mà bây giờ có bốn cao thủ cảnh giới Đại Đạo trong Lực lượng Liên minh, cùng mấy nghìn tỷ cựu binh có kinh nghiệm chiến đấu của Thái Nhất, nhiều binh mã như thế, cho dù đại quân Thiên Đình khai chiến với quân Liên minh, thì lực lượng quân Liên minh không sợ không đánh bại được quân đội của Thiên Đình. Cho nên hắn hoàn toàn không lo lắng, mang nhiều cao thủ đi mở tế đàn như thế nhưng vẫn không sợ sào huyệt của mình bị Thiên Đình lấy đi.
Về phần còn lại của tế đàn, hắn cho rằng chắc chắn sẽ có nhiều cạm bẫy, hơn nữa cũng sẽ có cao thủ trấn thủ ở đó.
Nhưng mà hắn cũng cho rằng, sẽ không đến mức có ba cao thủ hơn cảnh giới Đại Đạo tầng thứ tứ cùng nhau trấn thủ ở tế đàn mà họ sẽ phần chia nhau ra. Nên chỉ cần không phải là người đặc biệt lợi hại ở cảnh giới Đại Đạo thì khi hắn đã mang theo nhiều người như thế, việc mở một tế đàn ra cũng không mấy khó khăn.
Về phần có thể mở hết toàn bộ ba tế đàn này ra hay không thì hắn không biết, nhưng mở được cái nào thì hay cái đó. Vẫn còn có nhiều thời gian, nếu không thể mở hết được toàn bộ tế đàn ra, thì cùng lắm tiêu diệt đại quân của Thiên Đình trước, sau đó đưa đại quân đến đây oanh tạch, lúc đó không tin không mở được tế đàn.
“Có tin tình báo! Có tin tình báo! Rất nhiều cao thủ cảnh giới Đại Đạo của quân địch rời khỏi Nam Chiêm Bộ Châu mà không biết đi đâu, mau thông báo cho Long Vương.”
Cho dù đám người Diệp Thiên tốc độ cực nhanh, nhưng trạm tình báo của Thiên Đình dày đặc trên biển, hơn nữa rất phát triển, chỉ cần có người ra khỏi bọn họ sẽ bắt được thông tin ngay, hơn nữa thông qua tốc độ của bọn họ có thể phán đoán là thực lực ở cảnh giới Đại Đạo.
Chẳng bao lâu, truyền âm thông qua mạng lưới truyền âm đến được tai của Long vương, lại từ mạng lưới truyền âm của Long Vương lên đến Thiên Đình.
Gửi một giọng nói ở đó. Trong một thời gian ngắn, tin tức đến tai Ngọc Đế.
“Mau đi, Võ Đức Tinh Quân không thể đợi Thái Bạch Kim Tinh trở về từ chỗ của Côn Bằng Lão Tổ để đến Ngũ Trang Quán nữa. Ngươi mau đến Ngũ Trang Quán càng nhanh càng tốt, nhờ Chuẩn Đề đạo nhân đi đến núi Trì Quang, sau đó lại dặn Chuẩn Đề đạo nhân nói Như Lai phải lấy lại sức mạnh của Tiếp Dẫn đạo nhân với tốc độ nhanh nhất, nếu không sẽ không còn kịp nữa rồi.”
Khi Ngọc Đế biết được tin này, ông đã lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Đùa à, Thái Bạch Kim Tinh mời Côn Bằng Lão Tổ kia có được hay không vẫn chưa chắc chắn được, cho dù có mời được đi nữa thì muốn đi đến Ngũ Trang thì phải đi từ Quán từ Bắc Câu Lô Châu đến Tây Ngưu Hóa Châu, cũng sẽ mất rất nhiều thời gian. Chứ như thế sẽ không còn kịp nữa,Diệp Thiên đến núi Trì Quang hoặc núi Thiết Vây trước thời hạn, như thế hậu quả sẽ rất khó lường.
Nhưng mà cũng may là núi Tu Di gần Nam Chiêm Bộ Châu nhất. Diệp Thiên đi đến Tây Ngưu Hóa Châu phải đi qua tứ hải bao quanh núi Tu Di, nên có thể hắn ta sẽ dừng chân ở núi ở núi Tu Di, nếu trong tình huống hắn không đánh được núi Tu Dì, hắn mới di dời đến trận địa đến Tây Ngưu Hóa Châu.
Vì thế bây giờ thông báo vẫn còn kịp, nếu chậm thêm chút nữa thì sẽ không kịp.
“Thần tuân chỉ.”
Võ Đức Tinh Quân ngay lập tức rời khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện, đi đến Tây Thiên Môn tầng thứ hai của Thiên Đình, sau đó đến Tây Ngưu Hóa Châu thông qua Tây Thiên Môn, rồi đi thẳng đến Ngũ Trang Quán, không mất nhiều thời gian, ông ta đã đến Ngũ Trang Quán.
Lúc này, trong Ngũ Trang Quán.
Trấn Nguyên Tử vẫn nằm trên ghế, hơn mười năm nay không động đậy gì, cũng không xem Địa Thư, cứ nằm như thế, giống như đã ngủ hơn mười mấy năm nay. Cứ như thế Lục Áp, Nữ Oa và Chuẩn Đề không thể hiểu được hành động của Trấn Nguyên Tử.
Mà Trấn Nguyên Tử của là chủ nhân của Địa Thư, ông có nhân lúc bọn họ không để ý nhìn lén Địa Thư hay không thì làm sao họ biết được?
Vì vậy, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Trấn Nguyên Tử.
Chỉ là Lục Áp, Chuẩn Đề đạo nhân và Nữ Oa không biết điều đó mà thôi.
Họ cứ nghĩ rằng Trấn Nguyên Tử không xem Địa Thư là bởi vì đã bị ba bọn họ giám sát, nên nếu Diệp Thần gặp nạn thì ông cũng không thể đi cứu được, không đi giúp được mà còn chỉ có thể lo lắng nên thôi không xem nữa.
Vì lý do này, bọn họ cũng không có cách nào thông qua trạng thái bình tĩnh hay Trấn Nguyên Tử để phán đoán được hành động của Diệp Thiên là suôn sẻ hay nguy hiểm..
Tóm lại, họ không thể nhìn thấy bất kỳ manh mối nào.
Đúng lúc này, một giọng nói gấp gáp truyền đến.
“Chuẩn Đề đạo nhân lại đây, mau tới đây.”
Nhìn thấy Võ Đức Tinh Quân bên cạnh Ngọc Đế, Chuẩn Đề đạo nhân bước tới và nói: “Có chuyện gì vậy?”
Võ Đức Tinh Quân ghé sát tai anh nói nhỏ.
Chuẩn Đề đạo nhân nghe xong thì cau mày đột ngột, sau đó, thông qua thần niệm truyền thông tin đến cho Nữ Oa và Lục Áp.
Sau khi nhận được thần niệm của Nữ Oa và Lục Áp, Chuẩn Đề đạo nhân hóa thành luồng ánh sáng rời khỏi Ngũ Trang Quán và đi thẳng đến núi Trì Quang.
Ngay sau khi Chuẩn Đề đạo nhân vừa rời đi, Nữ Oa và Lục Áp đã phải chịu áp lực lớn hơn.
Hai người bọn họ là cảnh giới Đại Đạo tầng thứ sáu, lại phải canh chừng một người ở cảnh giới Đại Đạo tầng thứ tám, bọn họ không có áp lực mới là lạ. Nếu đến lúc động thủ, hai người bọn họ chắc chắn sẽ bị đánh tả tơi, nhưng mà cũng may là Trấn Nguyên Tử thực lực hiếm có trong chư thiên vạn giới bên cạnh là có một cây nhân sâm có quả, nên theo lý mà nói sẽ không dám động thủ với hai người họ, nếu động thủ cây nhân sâm sẽ nổ thành bột mịn.
Nhưng nếu có một người canh chừng Trấn Nguyên Tử, vậy thì không được, vì Trấn Nguyên Tử có một cái tay áo Càn Khôn, có thể giải quyết được một người trong âm thầm, nhưng nếu hai người thì không được, vì tay áo Càn Khôn sẽ không dễ dàng thu được cùng lúc hai thánh nhân ở cảnh giới Đại Đạo tầng thứ sáu. Vì nếu đánh nhau, Ngũ Trang Quán sẽ hóa thành bột mịn.
Đây cũng là lý do tại sao ba người bọn họ liên thủ không thể đánh bại Trấn Nguyên Tử, nhưng Trấn Nguyên Tử cũng không dám đuổi ba người họ đi.
Đương nhiên bọn họ cũng không dám động thủ, một khi động thủ, sẽ làm hỏng cây nhân sâm, lúc đó Trấn Nguyên Tử không sợ trời không sợ đất sẽ giết chết bọn họ.
“Một người đi rồi à?”
Trấn Nguyên Tử đột nhiên mở mắt ra.
Trấn Nguyên Tử vừa mở mắt đã dọa Lục Áp và Nữ Oa sợ hãi, cả hai theo bản năng đều lùi lại một bước.
“Sư huynh, Chuẩn Đề quay về Tà Nguyệt Thất Tinh Động vì có chút chuyện xảy ra, nên huynh ấy trở về để ổn định tình hình, sẽ quay lại liền thôi.” Lục Áp cười nói.
Trấn Nguyên Tử cười nói: “Chả trách được năm đó sư huynh cho ngươi nhóm lửa, là do chỉ số thông minh của ngươi quá thấp, Tà Nguyệt Thất Tinh Động xảy ra chuyện, mà Võ Đức Tinh Quân bên cạnh Ngọc Đế đưa tin sao?”
“Điều này…”
Lục Áp đạo nhân mặt đỏ bừng.
Những lời này đúng là đã kích người khác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!