“Ba, con không sao.”
Nhìn thấy Diệp Thiên ngồi ở bên giường, Đóa Đóa cười yếu ớt nói.
Diệp Thiên âu yếm nói: “Hơn mười mấy năm nay bố không giây phút nào không nhớ đến con và Chiến Nhi. Bây giờ gia đình ba người chúng ta đã đoàn tụ, bố muốn bù đắp thật nhiều cho con và Chiến Nhi.”
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh giá của Đóa Đóa và bàn tay của Diệp Chiến.
Lúc này, hắn cảm thấy vô cùng an tâm và rất hạnh phúc khi có các con bên cạnh.
Đóa Đóa và Diệp Chiến, có bố bên cạnh rồi, cũng cảm thấy vô cùng an toàn, hạnh phúc và ấm áp.
“Năm đó ở núi Trì Quang, khi bố bị Như Lai đánh vào cõi Atula, Chiến Nhi chỉ mới lớn được một chút, và bây giờ con đã trở thành một người lớn rồi, cũng đã cao bằng bố luôn rồi, thời gian đúng là trôi qua nhanh quá.”
Diệp Thiên xoa xoa đều Diệp Thiên, cười nói.
Diệp Chiến cũng cười hì hì không ngừng.
“Nói cho bố nghe xem, năm đó Như Lai chụp một chưởng sau đó mất tích, hai chị em các con làm sao chạy ra được khỏi thăng thiên?” Diệp Thiên nói.
Diệp Chiến đem hết những chuyện trải qua trước đó kể hết cho Diệp Thiên.
Sau đó cậu ta lại nói: “Ba người chị vừa rồi là Phượng Hoàng Lão Mẫu, Khổng tước Đại Minh Vương, và Nữ Vương Nữ Nhi Quốc.”
Diệp Thiên biết được thân phận của ba người phụ nữ này thì không nhịn được nói: “Vừa rồi bố không biết, nếu biết, bố phải cảm ơn những người đó, nếu không có bọn họ giúp các con, thì gia đình ba người của chúng ta sợ rằng không có được ngày đoàn tụ như hôm nay.”
Diệp Chiến và Đóa Đóa mỉm cười gật đầu, Diệp Chiến nói tiếp: “Khi trở lại Nam Chiêm Bộ Châu, biết được được bố bị Như Lai chụp một chưởng rồi biến mất, thủ lĩnh của những bộ lạc lúc đó đều muốn rời khỏi Liên minh, vì để Liên minh không bị tan rã, vì để có đại quân chống lại Thiên Đình, vì bảo vệ an toàn cho Chiến Nhi. Chị đã dùng cách đẫm máu để trấn áp những thủ lĩnh của bộ tộc, mới có thể giữ vững được Liên minh, để cho Chiến Nhi lên làm minh chủ, vì con mà chị đã phải lo lắng rất nhiều.”
Đóa Đóa rụt rè nói: “Bố, Đóa Đóa làm như thế, có phải là quá tàn nhẫn không? Dù sao bọn họ cũng đã đi theo bố, kề vai sát cánh chiến đấu cùng bố, nhưng Đóa Đóa lại giết bọn họ, có phải như thế là quá tàn nhẫn không?”
Diệp Thiên mỉm cười an ủi cô: “Việc con làm không có gì sai cả. Trên đời này không có đúng sai, chỉ có thành công hay thất bại, nếu con thành công thì nó là đúng, làm không thành thì đó là sai.”
“Bối với tư cách là một người đứng ngoài nhìn vào tình hình tổng thể, tại thời điểm đó con đã làm đúng. Nếu lúc đó không giết đi những kẻ ngoan cố để ổn định Liên minh, nắm quyền lực của Liên minh trong tay, thì làm sao có thể chống lại đại quân của Thiên Đình được đúng không?”
“Cho nên con không chỉ làm đúng, mà còn giúp bố làm được một chuyện lớn, nếu con không ổn định quân đội, để những thủ lĩnh này giải tán, bọn họ sẽ vì phân chia lợi ích mà khai chiến với nhau, số lượng đại quân cũng không còn lại bao nhiêu, như thế đến lúc bố trở lại, sẽ không còn đại quân với thực lực mạnh để chống lại Thiên Đình.”
“Vì thế bố chẳng những không trách con, mà con khen con, vì con đã lập được đại công.”
Diệp Thiên nói như vậy, Đóa Đóa cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm và cười khúc khích.
“Đúng rồi bố.” Đóa Đóa đột nhiên nói: “Tại sao bọn họ lại gọi bố là Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế?”
Diệp Thiên cười đáp: “Bởi vì bố chính là chuyển thế của của Đông Hoàng Thái Nhất, ký ức bên trong tế đàn là của Đông Hoàng Thái Nhất, còn con là hóa thân của Cửu Thiên Huyền Nữ, con gái của Đông Hoàng Thái Nhất. Ở kiếp trước, chúng ta cũng là bố con của nhau, ở kiếp này chúng ta cũng như thế, đúng à con gái bảo bối của bố.”
Đóa Đóa nghe xong thì ngây cả người!
Bản thân chính là chuyển thế của Huyền Nữ Nương Nương?
Cô thực sự không thể tin vào tai mình!
Chỉ cảm thấy điều đó thực sự rất thần kỳ!
Ba bố con bọn họ tâm sự được một lúc lâu thì Nữ Vương Nữ Nhi Quốc bưng một chén thuốc bước vào.
“Bệ hạ, đây là thuộc mà thái y đã nấu cho công chúa, để thần giúp công chúa uống.”
Diệp Thiên thuận miệng đáp, sau đó đứng dậy nói: “Cô chính là người báo tin cho Khổng tước Đại Minh Vương đi cứu các con của tôi, là Nữ Vương Nữ Nhi Quốc đúng không?”
Nữ Vương Nữ Nhi Quốc ngùng gật đầu nói: “Đúng là nô tỳ, bệ hạ có thể gọi ta là Ngọc Nhã, sao dám để bệ hạ gọi ta là nữ vương, hơn nữa, đất nước của ta cũng đã tan nát, nô tỳ cũng không còn là nữ vương gì nữa rồi.”
Diệp Thiên cũng vừa nghe Diệp Chiến nói qua, sau khi tin tức Nữ Vương Nữ Nhi Quốc đã phái người đưa tin lộ ra ngoài, mấy ngày sau Thiên Đình đã đưa quân đến tấn công Nữ Nhi Quốc, khiến cho Nữ Nhi Quốc bị diệt vong.
Vì vậy, Diệp Thiên nói: “Ân tình này của cô trẫm sẽ ghi nhớ thật kỹ, đến khi trẫm có được thiên hạ trong tay, sẽ ban thưởng cho cô một mảnh đất rộng lớn có núi non xinh đẹp, để cho cô tiếp tục làm nữ vương.”
Nữ vương lắc đầu, nũng nịu nói: “Năng lực của nô tỳ có hạn, không thể đảm đương tốt vị trí nữ vương, bệ hạ nếu không chế, nô tỳ… nô tỳ sẽ bên cạnh chăm sóc tốt cho bệ hạ.”
Nói đến câu này, nước da trắng như tuyết của cô ấy đỏ lên, không dám đối mặt với Diệp Thiên, nhanh chóng ngồi xuống bên giường đút thuốc cho Đóa Đóa, tay vẫn run run.
“Chị Nữ vương, hôm nay trời không nóng, sao mặt chị lại đỏ như thế?” Diệp Chiến gãi đầu khó hiểu.
“A? Không nóng sao? Sao chị là thấy hôm nay nóng quá.” Nữ vương ấp úng nói.
“Không nóng.” Diệp Chiến nói: “Chị Nữ vương chắc bị bệnh rồi, em sẽ cho chị của em uống thuốc, chị đi tìm quân y khám bệnh đi.”
Nói xong, cậu ta liền cầm chén thuốc trên tay Nữ vương.
“Không, không, không.” Nữ vương lắc đầu nói: “Chị không bị bệnh, bây giờ chị không nóng nữa.”
Đóa Đóa bật cười.
Em trai ngốc nghếch này của cô vẫn chưa trưởng thành.
Diệp Thiên mỉm cười nắm lấy Triển Chiêu. Nói: “Cùng bố đi dạo thôi.”
Sau đó hai cha con rời lều, đi ra giữa quân doanh.
“Tham kiến bệ hạ!”
Cựu binh của Thái Nhất, cũng như đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo, và lực lượng quân Liên minh cấp cao lần lượt hành lễ.
“Miễn lễ.”
Diệp Thiên phất tay, bước lên ngai vàng hỏi: “Lần này bị đánh lén, tình hình thương vong thế nào rồi?”
“Bẩm bệ hạ, quân chủ lực đã bị thương vong hơn ba nghìn tỷ quân, và tân binh cũng đã bị thương vong hơn ba nghìn tỷ.” Chu Khuê trả lời.
Con số này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng thương vong vô ích như thế, khiến cho người ta cảm thấy rất đáng tiếc.
Vì vậy Diệp Thiên hỏi: “Hiện tại binh lực của chúng ta so với của đối phương như thế nào rồi?”
Thân Công Báo bước tới nói: “Bẩm Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế, sự trở về của ngài đã khiến cho sức mạnh tổng thể của Liên minh vượt xa so với sức mạnh tổng thể của quân Thiên Đình. Nếu chúng ta khai chiến, đối đầu trực diện thì hoàn có thể đưa bọn chúng vào chỗ chết.”
“Tuy nhiên, quân sư của Thiên Đình là Khương Tử Nha, dựa vào sự hiểu biết của thuộc hạ về hắn ta, hắn ta sẽ không đánh trực diện cùng với chúng ta, mà sẽ chờ đợi Thiên Đình gửi quân tiếp viện.”
“Chính vì vậy mà thuộc hạ đề xuất. Khi đại quân chúng ta xuất chinh đuổi theo đám người bọn chúng, bệ hạ hãy đưa người đến mở ba tế đàn còn lại, nhưng thuộc hạ cho rằng ba tế đàn bây giờ chắc sẽ có thánh nhân canh giữ, hơn nữa còn bố trí bẫy. Nếu bệ hạ đi mở tế đàn thì phải cẩn thận, để tránh trúng bẫy của quân địch.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!