Atula là Ma, mà người ta nói, Đạo cao một thước Ma cao một trượng, cùng một cảnh giới Ma sẽ mạnh hơn một chút, đây cũng là lý do Atula không có cơ thể, Hạo Thiên có cơ thể nhưng vẫn bị Atula áp chế. Nhưng mặc dù là Atula cao hơn Hạo Thiên một cảnh giới, ông lại không có cơ thể vật lý nên không áp chế được Hạo Thiên, nhiều lắm chỉ có thể đánh ngang nhau, thậm chí có thể bị Hạo Thiên áp chế ngược lại.
Nhưng!
Điểm khác biệt giữa Đạo và Ma chính là, Đạo có thể dùng pháp bảo để bù đắp vô sức mạnh thiếu hụt để đấu với Ma. Ví dụ như hai người ở trong cùng một cảnh giới Đạo không bằng Ma, nhưng lại có thể dùng bảo bối để bù lại, có pháp bảo rồi thì không thể nói là Đạo không đánh lại Ma nữa, mà là Ma không đánh lại Đạo, cho nên mới có câu tà không thắng nổi chính.
Ma không thể tạo ra được pháp bảo, hay nói không thể tạo ra được pháp bảo mạnh như Đạo tạo ra. Vẫn là năm đó, khi Atula ở trong thời kỳ Hỗn Độn, cuộc đại chiến Thần Ma vẫn chưa nổ ra, Thần và Ma cùng tồn tại một thời điểm, dùng phương thức giao dịch, lấy những thứ có cùng giá trị để trao đổi với người khác.
Vì vậy, Atula không có nhiều pháp bảo, cũng không giỏi trong việc dùng bảo bối, ông chỉ có đúng một thanh đao Tu La, còn Hạo Thiên có kiếm Hạo Thiên, tháp Hạo Thiên, còn có chùy Hạo Thiên còn chưa lấy ra, có thể nói mỗi một pháp bảo đó đao Tu La đều không thể sánh bằng.
Vì thế đã sinh ra một sự chênh lệch, Hạo Thiên có rất nhiều pháp bảo, khi ông ta đang giữ chân Atula, còn có thể khống chế một pháp bảo khác công kích mục tiêu, nhưng ông ta không thể toàn tâm toàn ý điều khiển nó, vì vậy sức mạnh của của pháp bảo đó cũng không quá cao. Nhưng ông ta đã bố trí tu vi của mình, một khi ông ta đã khống chế pháp bảo để công kích, người có tu vi thấp hơn ông ta sẽ rất khó có thể ngăn chặn lại được.
Đó là lý do tại sao Hạo Thiên đắc ý như thế.
Bởi vì ông ta cho rằng lần này Diệp Thiên chết chắc rồi, nhất định hắn sẽ bị đè dưới tháp Hạo Thiên của ông ta.
Mọi người ở đó đều không biết phải làm sao, ánh mắt đều đổ dồn lên người Diệp Thiên, mà hắn cũng không đứng dậy, chỉ ôm con mình, tận hưởng hơi ấm của con cái trong vòng tay. Đọc thần niệm, và một tia sáng vàng từ phía sau bắn ra, nó biến thành một chiếc chuông, chính là chuông Đông Hoàng, cuồng điên công kích vào tháp Hạo Thiên.
Ầm ầm!
Thiên địa đều rúng động, một vòng sóng xung kích màu vàng khuếch đại ra xung quanh, nhanh như có thể so với vận tốc ánh sáng, nghiền nát triệu km hư không xung quanh.
Nhưng cũng may là sóng xung kích này đánh giữa không trung, chứ nếu ở dưới mặt đất, không biết là có thể nghiền nát bao nhiêu đại quân.
Vụ va chạm giữa chuông Đông Hoàng và tháp Hạo Thiên đã khiến cả tháp và chuông đều lui về sau.
Tuy rằng tu vi của Diệp Thiên không cao, nhưng cộng với cấp bậc của chuông Đông Hoàng thì có thể nghiền nát tháp Hạo Thiên, cho nên, dù cho tu vi của Hạo Thiên cao, điều khiển tháp Hạo Thiên công kích mạnh, nhưng khi Diệp Thiên điều khiển chuông Đông Hoàng vẫn có thể đánh bay tháp Hạo Thiên của ông ta. Nhưng đúng là tu vi của Diệp Thiên vẫn còn quá thấp, nên chuông Đông Hoàng cũng bị đánh bay, nếu không chỉ cần cấp bậc của chuông Đông Hoàng, tháp Họa Thiên căn bản không thể lay chuyển được nó.
Bởi vì tháp Hạo Thiên không đứng trong hàng ngũ của mười đại thần binh, mà chuông Đông Hoàng lại đứng thứ hai trong mười đại thần binh, chỉ đứng sau rìu Bàn Cổ.
Đương nhiên không tính đến Thiên Thư và Địa Thư, hai thứ đó không phải do con người tạo ra, nó được Hỗn Độn thai nghén tạo thành, cho nên không xếp vào mười đại thần binh, bởi vì mười đại thần binh đều tạo ra bởi con người.
“Con mẹ nó!”
Không thể một pháp đè bẹp Diệp Thiên, khiến Hạo Thiên vô cùng khó chịu. Rốt cuộc là do ông ta đã đánh giá thấp Diệp Thiên, chuông Đông Hoàng được hắn mang ra, nếu không có chuông Đông Hoàng, lần này không biết Diệp Thiên sẽ chết như thế nào!
Nhưng không xử được Diệp Thiên lần này ông ta không cam lòng. Vì thế ông ta lại vừa ngăn cản đòn tấn công của Atula, vừa tiếp tục điều khiển tháp Hạo Thiên để đọ sức với Diệp Thiên, lần này ông ta lại phóng ra cương khí của bản thân, mặc kệ Atula, toàn tâm toàn lực điều khiển tháp Hạo Thiên đối phó với Diệp Thiên.
Chỉ nhìn thấy tháp Hạo Thiên dưới sự điều khiển của ông ta đã được phóng to ra, tăng tốc độ đánh vào chuông Đông Hoàng nhanh hơn lần trước gấp mấy lần.
Atula một đao phá vỡ cương khí của ông ta, ông ta lại lập tức biến kiếm Họa Thiên Thành một lá chắn.
Choảng!
Đao Tu La đè lên kiếm Hạo Thiên, người Hạo Thiên trầm xuống mấy cây số, nhưng ông ta vẫn không phản ứng lại với Atula, vẫn giữ vững tinh thần điều khiển tháp Hạo Thiên.
Ầm!
Chuông Đông Hoàng và tháp Hạo Thiên lại va vào nhau trên không trung.
Lần này Hạo Thiên đã tập trung tinh lực kiểm soát tháp Hạo Thiên. Vì lý do này, sức mạnh của tháp Hạo Thiên cuồng bạo hơn nhiều so với trước đây, và nó đã đánh bật chuông Đông Hoàng ra ngoài, và chuông Đông Hoàng trong tầm mắt cũng ngày càng bé lại, nhưng tháp Hạo Thiên chỉ lùi lại được một chút, dưới sự khống chế của Hạo Thiên, tháp Hạo Thiên bay đến đầu Diệp Thiên rồi áp chế xuống.
Cùng lúc này.
Ầm!
Atula đã lợi dụng lúc Hạo Thiên không tập trung, đã đá một cước lên người của Hạo Thiên khiến cho Hạo Thiên xuýt chút nữa là phun ra một ngụm máu, nhưng Hạo Thiên vẫn phớt lờ Atula, cố gắng hết sức để điều khiển tháp Hạo Thiên, tiếp tục áp chế xuống Diệp Thiên.
Trong nháy mắt, tháp Hạo Thiên đã sắp bao phủ xuống người Diệp Thiên và những người khác vào đó.
Vụt vụt!
Hai tiếng vụt phát ra từ không trung.
“Chuyện gì vậy?”
Hạo Thiên cau mày nhìn chăm chú, chỉ thấy hai luồng ánh sáng vàng đang gào thét bay đến, là một cái đỉnh, đang bay thẳng tới Hạo Thiên Tháp, một cái còn lại là cái chùy, lao thẳng về phía ông ta.
Hơn nữa trước mặt xuất hiện một lượng lớn người và ngựa, dày đặc, nhiều vô số kể.
Vừa nhìn thấy!
Hai mắt Hạo Thiên như muốn bật ra ngoài, theo bản năng muốn né, nhưng đã quá muộn.
Ầm!
Chiếc chùy nện vào người ông ta.
“A!!!”
Hạo Thiên hét lên một tiếng, bay ngược ra ngoài, ông ta bay đến đại quân ở phía trong.
Ngay sau đó.
Ầm!
Cái đỉnh vàng lại đã đập vào tháp Hạo Thiên và đánh bay tháp Hạo Thiên ra ngoài.
“Ha ha!”
Nhìn thấy Thái Sư và Thái Úy đến, Atula bật cười, không cần lo lắng cho an nguy của Diệp Thiên, ông ta lập tức đi tới chỗ Hạo Thiên ngã xuống.
Hạo Thiên vừa bị đánh ngã đầu óc choáng váng, trong mắt có ánh sáng vàng, vừa đứng dậy liền thấy Atula cầm đao Tu La chém xuống người ông ta.
“Mẹ ơi!”
Hạo Thiên Hổ chấn động, sợ tới mức không dám ở lại một giây nào, ngày cả tháp Hạo thiên cũng không nhặt lại, trực tiếp hóa thân thành một ánh sáng rồi thoát khỏi đây .
Đùa sao.
Vừa nhìn một cái ông ta đã thấy Thái Sư và Thái Úy khi Thái Nhất nắm quyền đi đến, hơn nữa còn dẫn theo rất nhiều cựu binh của Thái Nhất. Không nói đến những cựu binh đó, Thái Sư và Thái Úy này là những người vô cùng hung dữ, không kém Atula, thậm chí còn hung tợn hơn Atula. Bởi vì Thái Sư và Thái Úy là thuần thuần tu đạo, có rất nhiều pháp bảo và thần binh, nên so với Atula còn đáng sợ hơn.
Phải biết rằng, quyền của Thái Úy còn ở trên Atula đại nguyên soái thống lĩnh binh mã của Tam Giới, là cấp trên của Atula, Thái Úy quản lý toàn quân, Atula Đại nguyên soái cũng cũng thuộc quyền của Thái Úy. Có thể thấy Thái Úy được Thái Nhất coi trong như thế nào, cũng có thể hình dung Thái Úy mạnh như thế nào.
Thái Sư là người đứng đầu các văn thần khi Thái Nhất nắm quyền, là người dưới một người trên vạn người, công trạng của Thái Sư trong đại chiến Thần Ma cũng vô cùng khủng bố.
Nói tóm lại, hai vị Thái Sư, Thái Úy vô cùng mạnh, không hề thua kém Atula, nếu không chạy, bị ba người Thái Sư, Thái Úy và Atula đánh, Hạo Thiên có thể tưởng tượng được hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào, như thế đừng nói là nhặt tháp Hạo Thiên, ngay cả mạng của mình Hạo Thiên Đại Đế cũng sợ không nhặt được.
“Hạo Thiên tiểu tặc, đừng chạy trốn!”
Atula đuổi theo, nhất quyết phải giết cho bằng được Hạo Thiên!
“Bệ hạ, thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội!”
Thái Sư, Thái Úy ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Thái Sư, Thái Úy mau mau đứng lên đi, trước tiên phải dẹp yên bọn ma quân đang làm loạn này đã.” Diệp Thiên nói.