Sau khi đóng quân ở thành Quang Minh, Khương Tử Nha đã triệu tập cuộc họp cấp cao toàn quân.
“Bởi vì Nam Chiêm Bộ Châu coi Thiên Đình là kẻ thù, còn kẻ địch đã ở đây mười mấy năm qua, có thể nói là ăn sâu bén rễ. Các địa phương ở bây bố trí rất nhiều mạng lưới truyền âm. Nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm trong tầm giám sát của địch. Mà đối với các hành động của địch chúng ta lại không biết chút gì, ngay cả chuyện lực lượng của bọn chúng phân tán và sắp xếp ở đâu chúng ta cũng không biết.”
“Để tránh việc bị quân đội ở Nam Chiêm Bộ Châu che mắt, chúng ta phải xây dựng mạng lưới truyền âm của riêng mình để thu thập thông tin tin báo về lực lượng đối phương. Vì vậy, ta quyết định cử hàng chục triệu binh cải trang và giả dạng người dân địa phương, phấn tán khắp mọi nơi ở Nam Chiêm Bộ Châu. Phải bố trí người đến từng thành trì, quận, huyện, mỗi nơi như thế sẽ có ba người. Hai người có nhiệm vụ dò hỏi và thu thập thông tin, và một người chịu trách nhiệm truyền thông tin, đem toàn bộ thông tin nghe được về quân địch đưa về lều lớn ở trung quân.
“Bằng cách này, chúng ta có thể nắm bắt rõ ràng các động thái và sự triển khai của phe đối phương, và sẽ không dễ dàng bị tập kích, hơn nữa còn có thể tìm cơ hội thích hợp để dáng cho chúng một đòn.”
“Ta đồng ý!” “Ta đồng ý!” “Ta đồng ý!”
Các tướng của Thiên binh, đều giơ tay đồng tình.
Trong trận chiến này, chỉ cần biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng, từ khi tiến vào Nam Chiêm Bộ Châu, Thiên Đình không hề biết bất cứ hướng đi nào của phe đối địch, cũng căn bản không biết quân Liên minh đang phân tán ở đâu. Chỉ có thể cử trinh sát ra để điều tra quân tình. Nhưng có mười người đi thì chín người không về được, vì vậy bọn họ đang trong tình trạng phải mò mẫm tìm kiếm, không dám phân tán lực lượng của mình đi, sợ sẽ bị quân địch mai phục.
Nếu bọn họ có mạng lưới truyền âm của riêng mình, thì cũng có trạm tình báo của riêng mình. Có thể nắm bắt được các hướng đi của lực lượng quân Liên minh, và cũng sẽ không còn rơi vào thế bị động nữa.
“Lý Tinh, chuyện này giao cho ngươi xử lý. Trong vòng năm ngày, mạng lưới truyền âm và trạm tình báo phải hoàn thành, đem tất cả thông tin về phe địch gửi về lều lớn ở trung quân.”
Hạo Thiên Đại Đế trực tiếp chỉ định Lý Tịnh làm việc đó.
“Mạt tướng nhận lệnh!”
Lý Tịnh ngay lập tức rời khỏi lều lớn ở trung quân, và bắt đầu thu xếp mọi chuyện.
Vào lúc này, Câu Trần Đại Đế nói: “ Còn những trận pháp mà tàn dư của Tiệt Giáo đã bày ra làm sao để phá bỏ tất cả?”
Khương Tử Nha vuốt râu, cười nói: “Đừng quá nóng nảy, đợi đến khi mạng lưới truyền âm và trạm tình báo được xây dựng xong, có được thông tin quân địch đang sắp xếp ở đâu, sau đó dùng việc phá trận pháp để làm thật che mặt, rồi tấn đồn trú của quân địch, điều này cũng sẽ mang lại cho chúng một ít thương vong.”
“Ồ!”
Mọi người nghe thế thì đều tò mò.
Hạo Thiên Đại Đế hỏi: “Làm sao để dùng việc phá trận pháp làm thuật che mặt?”
Khương Tử Nha cười nói: “Sau khi biết được quân của bọn chúng đang ở đâu, Đại soái đích thân xuất binh một chuyến, cùng tất cả các tướng lĩnh ở cảnh giới Thái Thượng Kính dùng vòng Kim Cang đi nhổ các trận pháp. Sau đó khi đã tiếp cận gần nơi quân đội Liên minh đang trú thì đánh cho bọn chúng một đòn bất ngờ.”
“Đại soái cộng với Tứ Ngự Ngũ Lão, cùng nhất nhị để từ của Tiệt Giáo, miễn là lực lượng ít hơn ba mươi nghìn tỷ quân, thì đừng nghĩ đến chuyện đánh lui được mọi người, nên chúng ta sẽ chọn một nơi trú quân của quân Liên minh có dưới ba mươi nghìn quân để đánh úp.”
Nghe thấy lời của Khương Tử Nha.
“Ha ha ha!”
Hạo Thiên Đại Đế cùng nhiều tướng lĩnh cấp cao khác không nhịn được cười.
“Đúng là quân sư, cách này quá hay!”
“Cứ theo cách này, chắc chắn có thể gây ra thiệt hại nặng nề cho quân địch.”
“Con mẹ nó, lần trước bị chúng tập kích bất ngờ đã khiến chúng ta tổn thất hơn tám nghìn tỷ quân. Lần này chúng ta phải trả gấp đôi lại cho bọn chúng. Chúng ta phải chọn một đơn vị đồn trú có khoảng hơn hai mươi nghìn tỷ quân để đột kích bất ngờ và tiêu diệt tất cả. Nếu chúng ta có thể giết một số ít tướng lĩnh cấp cao của lực lượng quân Liên minh thì thậm chí còn tốt hơn!”
Trong lều lớn của quân Liên minh.
Tài khoản vĩ đại của Quân đội Trung tâm của Lực lượng quân Liên minh.
Sau khi rời khỏi thành Quang Minh, Diệp Chiến đã đồng hành cùng một nhánh của đại quân, bởi vì quân Liên minh có người trinh sát bí mật ở khắp mọi nơi ở Nam Chiêm Bộ Châu, nên mạng lưới truyền âm rất phát triển. Mọi động thái của quân Thiên Đình về cơ bản đều nằm trong tay lực lượng quân Liên minh.
“Quân sư, sau khi quân địch đóng ở thành Quang Minh, không có động tĩnh gì. Cũng không đi nhổ trận pháp nữa, mà cứ ở lại thành Quang Minh đã hai ngày. bọn chúng đang muốn làm gì?” Diệp Chiến hỏi.
Thân Công Báo cũng vuốt râu suy tư, đối với việc này ông ta cũng không thể lý giải được.
Sau đó, ông ta nói: “Có lẽ là chúng đang thảo luận về cách đối phó với chúng ta, nhưng vẫn chưa thảo luận ra được giải pháp nào khả thi. Vì vậy, chưa có động thái nào trong thời điểm hiện tại. Vì thế, chúng ta phải luôn luôn cảnh giác và nắm bắt thật tốt đường đi nước bước của chúng, để còn có thể kịp thời ứng phó với mọi hành động.”
Không đánh lại quân địch, họ chỉ có thể tìm kiếm cơ hội chiến đấu trong thế bị động, vì vậy quân Thiên Đình đóng quân, thì lực lượng quân Liên minh cũng tạm dừng, vì vậy điều duy nhất họ có thể làm bây giờ là chờ đợi thời cơ chiến đấu xuất hiện.
“Ùm.”
Cả Diệp Chiến và các thủ lĩnh Liên minh đều gật đầu, họ chỉ có thể chờ đợi.
Năm ngày sau.
Trong lều lớn của đại quân Thiên Đình.
“Ha ha ha!”
Tràn ngập tiếng hoan hô, cười nói.
“Quá tốt rồi, mạng lưới truyền âm và trạm tình báo cuối cùng đã được xây dựng xong. Bây giờ chúng ta không còn phải mò mẫm từng chút một nữa.”
“Cuối cùng thì cũng có tin tình báo. Biết được bọn chúng đóng quân ở đâu. Bọn chúng đề đóng quân ở các vùng lân cận cách chúng ta không xa, đang vây quanh chúng ta, như thể chúng ta chỉ cần để chúng nắm được cơ hội, chúng sẽ lao tới và ăn tươi nuốt sống chúng ta.”
“Thân Công Báo đúng là nham hiểm. May mắn thay, chúng ta có rất nhiều binh mã. Bọn chúng không dám hành động hấp tấp, nếu không chúng ta đã sớm bị bọn chúng đánh cho không có chỗ trốn!”
“...”
Sau khi nhận được tin tình báo về việc triển khai quân đội của quân Liên minh, Khương Tử Nha cũng tỏ ra vô cùng đắc ý, hắn ta lấy thanh tre chỉ vào một nơi trên bản đồ Nam Chiêm Bộ Châu và nói: “Dã Lang Bảo, có hai mươi ba nghìn tỷ quân Liên minh đóng quân ở đây. Hãy tấn công vào Dã Lang Bảo, nốt trọn hết hai mươi ba nghìn tỷ quân ở đây!”
“Được!”
Hạo Thiên Đại Đế hứng thú nói: “Tứ Ngự Ngũ Lão, Độ Ách Chân Nhân, Huyền Đô Đại Pháp Sư, Thập Nhị Kim Tiên của Côn Luân toàn bộ có mặt!”
“Có!”
Toàn bộ những cao thủ hàng đầu này đều đứng lên.
“Các ngươi cùng bổn soái đi tập kích Dã Lang Bảo.”
“Vâng!”
Khương Tử Nha nói: “Đưa cả Nhiên Đăng đạo nhân sư huynh và Vân Trung Tử sư huynh đi.”
Hạo Thiên Đại Đế nói: “Để lại hai người đó ở ở đây để bảo vệ cho ngươi.”
Khương Tử Nha cười nói: “Ta có gần hai trăm nghìn tỷ quân bảo vệ, cho dù là quân Liên minh đều tới, nếu muốn giết ta, cũng phải tiêu diệt toàn bộ hai trăm nghìn tỷ quân này trước. Cho nên không cần lo lắng cho an nguy của ta. Cứ việc mang theo tất cả cao thủ đi và cố gắng tiêu diệt tất cả hai mươi ba nghìn tỷ lực lượng Liên minh này!”
Hạo Thiên Đại Đế gật đầu, cũng không Khương Tử Nha khách khí nữa, lập tức nói: “Nhiên Đăng đạo nhân cùng Vân Trung Tử cũng sẽ cùng lên đường với bổn soái!”
“Vâng!”
Rất nhanh tin tức đã đến được lều lớn của lực lượng quân Liên minh.
“Quân sư, người nghĩ như thế nào về việc Đại soái phe địch mang hết tướng lĩnh cao cấp của mình đi, để dùng vòng Kim Cang phá hủy các trận pháp?” Diệp Chiến hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!