Hôm nay, mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng cả thành Trường An lại bị bao phủ trong một màn khói mù mịt.
Hai trăm nghìn tỷ quân của Thiên Đình đều tập trung phía trên thành Trường An, bao phủ thành Trường An như màn đêm, thậm chí còn lang qua nhiều thành trì, quận, huyện lân cận quận gần thành Trường An cũng bị bao phủ trong làn khói của các thiên binh và thiên tướng.
Không biết trong bán kính bao nhiêu triệu km, toàn bộ thiên binh vạn mã đứng đen kịt, tiếng quân gào thét, cờ bay phấp phới trong gió, vang dội một nửa Đông Thắng Thần Châu.
Vô cùng hùng vĩ!
Khiến cho người khác nhìn thấy phải nghẹn họng không nói nên lời.
“Xem ra lại có một cuộc chiến Phong thần mới sắp diễn ra rồi!”
“Chỉ mong rằng đại quân của Thiên Đình có thể thuận lợi ra quân, quét sạch hoàn toàn quân đội ở Nam Chiêm Bộ Châu. Đừng để chiến trường kéo đến Đông Thắng Thần Châu, nếu không Đông Thắng Thần Châu sẽ hóa thành mảnh đất khô cằn!”
“Hai trăm nghìn tỷ quân đối mặt với một trăm sáu mươi nghìn tỷ, có bao nhiêu người sẽ chết trong trận chiến này đây? Tôi thật sự không dám tưởng tượng, hy vọng những thiên binh này có thể sống sót trở về.”
“...”
Người dân ở các thành phố và các quận xung quanh và cả thành phố Trường An hết bàn tán xôn xao, rồi lại thở dài, biết rằng với số lượng quân nhiều như vậy ra trận, thì chưa đến một nửa trong số đó có thể sống sót trở về, thậm chí có thể không đến một phần ba số đó.
Vì thế nhiều người nhà của các thiên binh che miệng và khóc, họ sợ rằng chồng, con, cha, người thân của họ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Lúc này, tại long trướng trên núi Trì Quang.
Tứ Ngự Ngũ Lão, các đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Như Lai và Tứ Bồ tát đều có mặt.
Có thể nói lực lượng siêu cấp của Thiên Đình đều đã có mặt đầy đủ.
Ngoại trừ Ngọc Đế và Khương Tử Nha ra, bất kỳ người nào trong số họ đều ở cảnh giới Đại Đạo bốn hoặc năm tầng, và mỗi người đều có một vị trí cực kỳ hiển hách trong Thiên Giới.
Khương Tử Nha cũng không còn ăn mặc luộm thuộm như một ông già nữa mà mặc quân phục, tay cầm roi đánh tiên, khoác áo choàng đỏ thẫm, vô cùng uy nghiêm.
“Việc xuất chinh này vô cùng quan trọng, nếu thắng thì thiên hạ thái bình, nếu thua thì thiên hạ hỗn loạn. Mà Nam Chiêm Bộ Châu là vùng đất man rợ, ngàn năm qua vẫn không chấp nhận vương hóa, sự kháng cự vô cùng mạnh mẽ. Vì lý do này, khi quân đội sẽ xuất chinh thẳng đến Nam Chiêm Bộ Châu phải vô cùng cẩn thận, vì nơi này mối nguy hiểm tiềm ẩn khắp mọi nơi. Mặc dù thiên binh và các thiên tướng của ta hơn hẳn Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng chúng ta là bên tấn công, bọn chúng ở bên phòng vệ. Tấn công khó hơn phòng thủ, nên là nguy hiểm là rất lớn, hai trăm nghìn tỷ quân vẫn là chưa đủ.”
“Cho nên sau khi đại quân xuất chinh, Thiên Đình phải tiếp tục trưng binh từ ba châu Đông Thắng Thần Châu, Bắc Câu Lô Châu, Tây Ngưu Hóa Châu, để có thể bổ sung quân đội bị thiếu hụt bất cứ lúc nào.”
“Ngoài ra, rất nhiều cao thủ của Tiệt Giáo đã chạy đến Nam Chiêm Bộ Châu, lại còn có Huyền Nữ và Phượng Hoàng Lão Mẫu là cao thủ của Điểu Tộc. Nên nếu chúng ta tiếp tục bố trí một số lượng lớn cao thủ canh giữ ba ngọn núi thần sẽ không đủ dùng.”
“Bởi vi mấy ngày qua, các sư huynh của ta đã thiết lập rất nhiều trận pháp ở khu vực lân cận ba ngọn núi thần rồi, vì vậy không cần phải bố trí nhiều người như vậy để canh giữ nữa.”
Nói đến đây, Khương Tử Nha lại nhìn về phía Như Lai và nói tiếp: “Núi Trì Quang và núi Thiết Vây sẽ được giao cho Phật môn của các người, núi Trì Quang sẽ do người trực tiếp canh giữ, còn núi Thiết Vây sau này sẽ được canh giữ bởi Phật Di Lặc. Ba trong bốn vị đại Bồ tát: Từ Hàng, Văn Thù, Phổ Hiền trước tiên hãy trở lại Thập Nhị Kim Tiên để xuất chinh đi Nam Chiêm Bộ Châu. Việc canh giữ ba ngọn núi thần là vô cùng quan trọng, cần phải vô cùng cẩn trọng, để ngăn chặn Diệp Thiên bất ngờ xuất hiện mở ra bất kỳ ngọn núi nào thì cũng có thể vô cùng nguy hiểm đối với Thiên Đình.”
“Để đảm bảo an toàn, hôm qua ta đã cùng sư phụ và sư bá viết thư thỉnh Phục Hy Đại Đế xuống núi để canh giữ núi Tu Di, chẳng hạn như Diệp Thiên xuất hiện ở núi Trì Quang hoặc núi Thiết Vây, thì hãy vây vào trận pháp, sao đó ngay lập tức thông báo cho Phục Hy Đại Đế thông qua truyền âm võng, với tu vi của Phục Hy Đại Đế, ông ta có thể nhanh chóng đến và loại bỏ Diệp Thiên càng sớm càng tốt.”
“Trấn giữ ba ngọn núi thần trong ba mươi tám năm là một nhiệm vụ quan trọng, nên mong rằng Phật Tổ sẽ chống đỡ được cho đến ngày Hồng Quân Lão Tổ ra khỏi núi.”
Nói về điều này, Khương Tử Nha bế quyền.
Như Lai trả lễ theo người trong Phật môn: “Lão tăng sẽ dốc hết sức, phối hợp với Phục Hy Đại Đế để trấn giữ ba ngọn núi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Khương Tử Nha gật đầu.
Lúc này bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Sau đó Thái Bạch Kim Tinh chạy vào: “Ngọc Đế, hai vị đồng tử của Hồng Quân Lão Tổ mang theo Hạo Thiên Đại Đế đến đây, còn có Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn hai người họ cũng phái đến hai vị đồng tử đến, đang chờ bên ngoài trướng.”
“Mau mau cho mời vào!” Ngọc Đế nói.
“Vâng.”
Ngay sau đó, hai tiểu đồng tử của Hồng Quân và Đại đế Hạo Thiên bước vào, theo sau là hai đệ tử của Nguyên Thủy Thái Thượng.
Nhìn thấy Hạo Thiên Đại Đế Đại Đế, tất cả mọi người ngoại trừ Ngọc Đế đều cúi đầu chào.
“Bái kiến Hạo Thiên Đại Đế.”
Dù sao đi nữa, Hạo Thiên cũng đã từng là Thiên Đế, mặc dù bị Hồng Quân phế truất và quản thúc, ông ta cũng là một thế hệ Thiên Đế, nên mọi người cũng theo bản năng hành xử đúng mực với ông ta.
“Ta không phải đại đế nữa, chỉ là một thường dân mà thôi, không cần phải cúi đầu trước ta.” Hạo Thiên thản nhiên nói, từ thất bại ở trong cuộc chiến Phong Thần, ông ta bị giam mấy trăm ngàn năm, nên ý chí cũng đã phai nhạt, và vô cùng nản lòng.
Nếu không phải trược khi Hồng Quân độ kiếp, đã căn dặn ông ta phải rời núi đúng thời điểm, nếu không chắc hẳn ông ta cũng không nghĩ đến chuyện rời núi.
Mọi người cười cười.
“Hạo Thiên, ngươi phải nhớ rằng lần này ngươi đang đối phó với Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế. Cho dù Xiển Giáo đã đánh bại Tiệt Giáo khiến ngươi mất đi ngôi vị. Nhưng sự hận thù này nhẹ hơn nhiều so với sự căm thù của Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế đối với ngươi, vì vậy dù trong bất cứ trường hợp nào cũng phải đoàn kết chặt chẽ với Xiển Giáo, không được ghét bỏ họ, đừng nói đến chuyện muốn hãm hại họ, nếu không trận thất bại, Thái Nhất trỗi dậy người là người đầu tiên ông ta đem đi nghiền thành tro, có hiểu chưa?” Một tiên đồng của Hồng Quân hỏi.
Hạo Thiên nói: “Ta còn cần ngươi nhắc nhở sao, ta biết nặng nhẹ thế nào, ta biết phải làm sao, nên ngươi yên tâm.”
Nghe đến đây, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Vào lúc này, đồng tử của Thái Thượng Lão Quân đã trao vòng Càn Khôn cho Độ Ách Chân Nhân, Hồ lô Tử Kim thì giao cho Huyền Đô Đại Pháp Sư.
Đồng tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng đem Bàn Cổ Phướn giao cho Nhiên Đăng đạo nhân, Tam Bảo Ngọc Như Ý giao cho Vân Trung Tử, và Ngọc Thanh Kiếm giao cho Quảng Thành Tử
“Có Hạo Thiên là Đại Soái, Khương Thái Công là quân sư, dẫn dắt chúng ta xuất chinh, còn có pháp bảo của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân đứng giúp đỡ, chúng ta còn lo không thắng được sao!”
“Đúng vậy, với vài món pháp bảo này, có thể nói là như hổ thêm cánh, Hạo Thiên còn có thể xuất chinh chỉ huy toàn quân, trận chiến này nhất định thắng lợi!”
“Nếu trận này không thể đánh bại bọn họ y, ta sẽ đem đầu cho bọn chúng đá cầu!”
Chúng tiên tràn đầy tự tin.
“Sắp xếp cũng xong xuôi rồi, lên đường đến thành Trường An.” Khương Tử Nha nói.
Chẳng mấy chốc, hơn chục đệ tử của Tứ Ngự Ngũ Lão, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân… đều đã lên đường đến thành Trường An.
Không lâu đã đến trên bầu trời thành Trường An.
“Trời ơi, Hạo Thiên Đại Đế rời núi!”
“Đội hình này quá mạnh rồi đúng không?”
“Đây là dùng toàn bộ thực lực của Thiên Đình công kích Nam Chiêm Bộ Châu à!”
Người dân thành Trường An bị sốc.
Sau đó cử hành địa lễ xuất chinh, Ngọc Đế chủ trì buổi lễ, đầu tiên là liệt kê một loạt tội trạng của lực lượng Nam Chiêm Bộ Châu, sau đó mới bắt đầu tiến hành bổ nhiệm.
“Ta bổ nhiệm Hạo Thiên làm Chinh Nam Đại Nguyên Soái thống lĩnh hai trăm nghìn tỷ đại quân, hy vọng ngươi sẽ không phụ lòng mọi người, chỉ huy toàn bộ quân đội dẹp yên mọi kẻ thù ở Nam Chiêm Bộ Châu!”
“Thần sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người!”
Hạo Thiên bước tới để nhận Soái ấn .
“Ta bổ nhiệm Khương Tử Nha làm quân sư làm Chinh Nam Quân Sư, hỗ trợ Hạo Thiên Đại Nguyên Soái bày mưu tính kế và chỉ đạo quân đội. Nếu có ý kiến bất đồng với chỉ huy, quân sư có thể vượt quyền, tiền trảm hậu tấu.”
“Thần sẽ không phục kỳ vọng của Ngọc Đế!”
“Câu Trần Đại Đế được bổ nhiệm làm Trấn Đông Đại Thống Lĩnh.”
“Hậu Thổ Nương Nương được bổ nhiệm làm Trấn Tây Đại Thống Lĩnh.”
“Tử Vi Đại Đế là chỉ Trấn Bắc Đại Thống Lĩnh.”
“Trường Sinh Đại Đế được bổ nhiệm làm Trấn Nam Đại Thống Lĩnh.”
“Bốn vị thống lĩnh, mỗi người chỉ huy một đội quân ba mươi nghìn tỷ quân.”
“Bổ nhiệm Đông Phương Thanh Đế làm thống lĩnh của tiền quân, Tây Phương Bạch Đế là thống lĩnh hậu quân, Xích Đế phương nam là thống lĩnh quân cánh trái, Bắc Bạch Đế là thống lĩnh quân cánh phải và Trung Ương Hoàng Đế là thống lĩnh trung quân, mỗi người chỉ huy một đội quân mười nghìn tỷ quân.”
“...”
Kết thúc màn bổ nhiệm, Ngọc Đế hét lên: “Thiên Đình vương giả chi uy vũ!”
“Uy vũ!” “Uy vũ!” “Uy vũ!”