Lại nói đến thủ lĩnh của nghĩa quân - Kim Nhĩ Hãn.
Lúc đầu, ông ta tự mãn cảm thấy quân Liên minh quá tệ, chưa kịp bắt đầu đã bỏ chạy, quả thực chỉ là một con hổ giấy, không đáng sợ chút nào, thậm chí ông ta còn tưởng tượng ra cảnh có thể đè bẹp Liên minh mười vạn bộ tộc mà không cần tốn nhiều sức lực.
Nhưng trên trên đường đi, ông ta suy nghĩ kỹ càng, càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn.
Nếu quân Liên minh thực sự tồi tệ như họ nghĩ, binh lính và tướng lĩnh không hòa hợp, bị uy hiếp nên ở lại quân Liên minh không dám gia nhập nghĩa quân, chỉ có thể nén giận đứng về phía đối lập với nghĩa quân.
Nhưng nếu đúng như vậy, thì tại sao quân khởi nghĩa đến giết mà không có binh lính nào bỏ Liên minh mà chạy sang chỗ nghĩa quân nương náu?
Theo lý mà nói nếu quân Liên minh sợ hãi đến mức mất hết dũng cảm muốn rút lui, thì phải ngơ ngác không biết đầu đuôi, tướng lĩnh chỉ lo chạy trốn không thể quản lý nhiều quân như thế. Dù sao rút lui trễ một chút cũng sẽ lãnh phí đi thời gian chạy thoát của họ, vì nếu nghĩa quân của bọn họ đánh đến thì những tướng lĩnh đó sẽ không chạy kịp nữa. Cho nên mới nói, dưới tình huống thế này tướng lĩnh không thể nào dân theo nhiều quân như thế, chỉ có thể để quân lại phía sau. Như thế nếu thực sự có những binh lính muốn gia nhập nghĩa quân thì phải nhân cơ hội này mà chạy thoát chứ, vì đây là một cơ hội vô cùng tốt. Chỉ cần họ chạy theo hướng ngược lại của đường rút lui, họ có thể gặp nghĩa quân một cách thuận lợi, sau đó đầu hàng nghĩa quân và gia nhập nghĩa quân.
Nhưng lại không một quân nào chạy đến nương náu ở nghĩa quân.
Điều này rất bất thường!
Khi đó chỉ có một khả năng, những gì đang nhìn thấy có thể không phải là sự thật. Lực lượng quân Liên minh không phải đang chia năm xẻ bảy, nên trong trường hợp này, có thể rút lui mà không hoảng sợ gì, hơn nữa còn rút lui hoàn toàn.
Nếu đúng như vậy thì Mông Sơn rất có thể là một cái bẫy, sau khi xông đến Mông Sơn thì rất dễ rơi vào bẫy của quân Liên minh và bị quân Liên minh ăn thịt.
Nghĩ đến đây, Kim Nhĩ Sơn không khỏi kinh hãi, không nhịn được nói: “Bốn vị Chu thống lĩnh, các người có cảm thấy Mông Sơn là một cái bẫy không, quân Liên minh đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy ở đó, chờ chúng ta chui vào thì sao?”
Chu Minh cười nói: “Thủ lĩnh, người đừng quá lo lắng. Đây là một cuộc tấn công bất ngờ, quân Liên minh muốn mai phục chúng ta, chắc chắn phải tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Dù sao chúng ta cũng có một đội quân năm mươi nghìn tỷ, không phải năm tỷ, và muốn phục kích đội quân nhiều như vậy thì vòng phục kích phải lớn đến mức nào, sức mạnh phải gấp mấy lần quân ta mới có thể làm như thế!”
“Còn lực lượng đồng minh ở gần Mông Sơn, theo điều tra của nghĩa quân, chỉ có khoảng bốn mươi nghìn tỷ quân. Nếu chúng gấp rút gửi quân đến giúp Mông Sơn từ những nơi khác, thì chúng ta đã đánh, viện binh còn chưa đến kịp.”
“Mà lực lượng quân Liên minh không nhất tâm. Nó giống như năm bè bảy phái, mà nghĩa quân của chúng ta có tinh thần cao và đồng lòng với nhau, năm nghìn tỷ của chúng ta dư sức đánh với bốn mươi nghìn tỷ của họ.”
“Không chừng một khi cuộc chiến bắt đầu, nhiều quân trong quân đội Liên minh sẽ đầu hàng nghĩa quân của chúng ta.”
Kim Nhĩ Hãn cảm thấy hợp lý, nhưng ông ta vẫn nói ra sự lo lắng của mình.
“Haha.” Chu Quang cười nói: “Thủ lĩnh, người lo nhiều quá rồi, sở dĩ quân địch ở phía bắc không đầu hàng nghĩa quân chúng ta, đó là bởi vì quân Liên minh phái đã phái quân chính thống của hộ để phòng thủ nghĩa quân. Những binh lính chính thống này sẽ không phản bội minh chủ của mình. Còn về phần quân Liên minh gần Mông Sơn, họ không phải là quân chính thống của minh chủ cho nên khi chiến tranh bắt đầu, những binh lính này chắc chắn sẽ trực tiếp đầu hàng chúng ta. Cho nên thủ lĩnh hoàn toàn đừng lo lắng, nếu bạn không chớp lấy cơ hội này để tiêu diệt tuyến quân chính thống của quân Liên minh, và hợp nhất với quân không chính thống ở Mông Sơn. Đến lúc quân chi viện chạy đến từ bốn phương tám hướng sẽ không còn kịp để ra tay nữa rồi.”
Nghe hai anh em Chu Minh và Chu Minh nói thế, các thủ lĩnh của quân khởi nghĩa lần lượt nói.
“Thủ lĩnh, những gì mà hai vị Chu thống lĩnh nói rất có lý.”
“Chúng ta đẽ xuất chinh, người không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, nếu không sẽ chậm trễ, làm mất đi thời cơ tốt để chiến đấu.”
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều sẽ sợ hãi, quân Liên minh đã chia năm xẻ bảy không còn khiến chúng ta sợ nữa, chúng ta nhất định phát được họ!”
Những thống lĩnh này đều là dân nghiệp dư, trước đây chưa từng tham gia quân đội, biết cái quái gì về binh pháp mà nói chứ?
Cho nên mới nói, bọn họ là bê con mới sinh không sợ hỏ, bị bốn anh em Chu Quang tẩy não triệt để.
Nhưng nhìn thấy mọi người tràn đầy tự tin, Kim Nhĩ Hãn cũng an tâm rất nhiều, nên không nói thêm lời nào nữa.
Mà những gì bốn huynh đệ của Chu Quang nói và nhất cử nhất động của họ đều lọt vào tầm mắt của Đa Bảo đạo nhân, Kim Linh Thánh Mẫu và Triệu Công Minh.
“Bốn anh em đều có tu vi ở Thái Thượng Kính tầng thứ nhất. Điều này không hề bình thường, chắc chắn bọn chúng không phải là anh em của nhau, mà là giả làm anh em. Vậy không nghi ngờ gì nữa, chúng chính là người do Thiên Đình phái tới cố ý giật dây nghĩa quân, khai chiến chống lại quân Liên minh.”
Trong lòng bọn họ đều nghĩ ra ý này, bốn anh em nhà họ Chu cũng đã bị theo dõi, chỉ đợi sau khi đến Mông Sơn, ba người họ mới có thể bắt được bốn người này sau đó xử lý Kim Nhĩ Hãn theo lệnh của minh chủ!
Lúc này, các đệ tử của Tiệt Giáo là Quy Linh Thánh Mẫu và Tam Tiêu Nương Nương đã cùng với Phượng Hoàng Lão Mẫu đoàn tụ để yểm hộ cho đại quân rút lui về hướng Mông Sơn.
Sau nửa ngày.
Hơn hai mươi nghìn tỷ quân ở gần Mông Sơn đã đến Mông Sơn, và đội quân đóng ở Mông Sơn đã bày ra trận chiến trên vùng đồng bằng rộng lớn dưới chân núi Mông Sơn, sẵn sàng nghênh chiến với địch.
Không mất nhiều thời gian, Diệp Chiến, Đóa Đóa, Thân Công Báo và các tướng lĩnh cấp cao của đồng minh đã đến Mông Sơn.
“Thuộc hạ bái kiến minh chủ, trưởng công chúa, Thân Công Báo quân sư, cvà các vị tướng lĩnh.”
Một nhóm các tướng của quân Liên minh chạy đến để chào đón sự xuất hiện của Diệp Chiến mọi người đi cùng cậu ta.
“Chư vị tướng lĩnh cực khổ rồi, không cần khách sáo đâu.” Diệp Chiến nói.
“Đa tạ minh chủ!”
Được Diệp chiến cảm thông, coi trọng các vị tướng lĩnh rất vui mừng.
“Nghĩa quân đã đến chưa?” Diệp Chiến hỏi.
Một vị tướng trả lời: “Cách đây không lâu trinh sát đã đến báo cáo, phiến quân cách Mông Sơn khoảng hai triệu km, dự kiến khoảng nửa giờ nữa chúng sẽ tới Mông Sơn.”
“Tốt lắm.” Diệp Chiến vẻ mặt vừa lòng nói: “Mọi người ở đây chờ đợi, khi nghĩa quân đến, hãy dùng tư thế cường đại của Liên minh chúng ta làm cho bọn họ khiếp sợ!”
“Vâng! Minh chủ!”
Các tướng lĩnh đều hướng đến minh chủ hô lên.
“Hãy phát huy tinh thần, thể hiện khí phách và nhuệ khí giết địch của mọi người, để cho các anh em nghĩa quân của chúng ta nhìn thấy khía cạnh uy vũ khí phách của chúng ta, chúng ta không được phép làm mất mặt thủ lĩnh, và chúng ta không được phép làm mất mặt quân Liên minh. Mọi người đã nghe rõ chưa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!