Lúc này, trong Minh Chủ Đại Điên.
Thân Công Báo đang viết thông báo, để Diệp Chiến hoãn việc Thiên Đình đưa quân tiến vào Nam Chiêm Bộ Châu.
Một nhóm lãnh đạo cấp cao của Liên minh mười vạn bộ tộc vây quanh, xem những nét bút như rồng bay của Thân Công Báo, tất cả bọn họ đều khen ngợi ông ta.
“Thân Công quân sư không chỉ túc trí đa mưu, có thể nói là không thua gì Khương Thượng kia.”
“Đúng vậy, Thiên Đình nóng lòng muốn ra tay với Liên minh mười vạn bộ tộc của chúng ta. Nên đã mời Khương Tử Nha rời khỏi núi, sau đó lại phát động một cuộc tấn công bất ngờ vào Tiệt Giáo, đúng là lòng lang dạ thú. Kết quả là Thân Công Báo đã đến và gia nhập vào Liên minh của chúng ta với tư cách là một quân sư, người đã trì hoãn được sự tấn công của Thiên Đình suốt hai năm qua. Trong hai năm qua chúng ta và Thiên Đình chỉ có thể âm thầm đánh giá qua lại. Có thể nói mưu lược của Thân Công quân sư là có một không hai, biểu hiện vô cùng xuất sắc, chúng ta không thể không phục.”
“Nếu không có Thân Công Báo quân sư đưa ra sách lược, e rằng hiện tại Nam Chiêm Bộ Châu của chúng ta đã ngập trong biển lửa rồi!”
“...”
Mọi người đều tán thưởng, khen ngợi Thân Công Báo, cả người Thân Công Báo cảm thấy vô cùng thoải mái. Mà Thân Công Báo thoải mái như thế nét bút cũng nhanh hơn, chữ viết cũng lưu loát hơn nhiều.
Thân Công Báo ném cây bút xuống, vuốt râu nói: “Thông báo đã được viết xong, các vị nhìn xem có điều gì cần thay đổi không, nếu không, chúng ta có thể in vài triệu bản và dán ở khắp các thành trì lớn của chúng ta.”
Các vị lãnh đạo cấp cao của Liên minh đã xem xét kỹ nội dung của thông báo và bày tỏ rằng không cần phải sửa đổi nó, vì nó đã được viết rất hoàn hảo rồi.
Vì vậy, Diệp Chiến đã ra lệnh: “Hay đi in theo lời quân sư đã nói, in hàng triệu bản, dán ở khắp các thành trì lớn của chúng ta, đặt biệt là những nơi có nhiều người qua lại, như ngã tư, ngã ba đường,v.v…”
“Vâng, thưa minh chủ.”
Chu Khuê đang chuẩn bị đi thực hiện.
Thì vào lúc này.
“Báo cáo!”
Có người cấp tốc tiếng vào.
“Minh chủ không xong rồi. Vừa rồi, phòng tuyến phía bắc đã gửi chiến báo đến, nói rằng thủ lĩnh của nghĩa quân, Kim Nhĩ Hãn, đã dẫn đầu một đội nghĩa quân năm mươi nghìn tỷ binh, hành quân về phía phòng tuyến phía bắc với tốc độ rất nhanh. Còn cách chưa đến 500.000 km thì sẽ đến phòng tuyến phía bắc của chúng ta.”
"Phượng Hoàng Lão Mẫu cho rằng nghĩa quân sẽ tấn công quân phòng thủ phía bắc của chúng ta. Nên mong minh chủ nhanh chóng tăng quân hỗ trợ tuyến phòng thủ phía bắc, nếu không, tuyến phòng thủ phía bắc nhất định sẽ bị đánh chiếm!”
Cái gì!
Chiến báo bất ngờ ập đến, làm cho tất cả mọi người đang ngồi trong đại sảnh đều kinh hãi.
Ngay cả sắc mặt của Thân Công Báo cũng thay đổi đáng kể.
“Tin này có thật hay không?”
Diệp Chiến đột ngột đứng lên, cảm xúc kích động hỏi, từ ngày cậu tay lên làm minh chủ, đây là chiến báo đầu tiên mà cậu ta nhận được.
“Bẩm minh chủ, chiến báo thì không thể nào là giả được.” Một người trong bộ binh nhanh chóng trả lời.
Mặc dù Diệp Chiến không xưng đế, nhưng cơ cấu của Liên minh mười vạn bộ tộc đã được phân chia thành giống như một vương triều, chỉ còn thiếu mỗi việc xưng đế nữa thôi.
Diệp Chiến nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc hạ lệnh, vội vàng hỏi: “Quân sư, mau nghĩ cách đi, trận chiến này đánh hay không đánh?”
Nếu như Thiên Đình mở đầu một cuộc tấn công bất ngờ vào lực lượng quân Liên minh, thì Diệp Chiến sẽ không ngần ngại hạ lệnh đến nghênh chiến với địch, nhưng dù sao thì họ đang muốn thu nghĩa quân về dưới trướng của quân đội Liên minh để mở rộng lực lượng quân Liên minh. Nên khiến đối phương bị thương tổn cũng chính là làm thương tổn chính mình, cho nên trong chốc lát cậu ta không thể nghĩ ra được cách nào.
Về phần Thân Công Báo, ông ta chìm vào im lặng và bắt đầu vuốt râu suy nghĩ về việc đó.
Ở dưới tất cả các thủ lĩnh cấp cao của quân Liên minh cũng bắt đầu nghị luận.
“Cái tên Kim Nhĩ Hãn này đúng thật là điên rồ. Chỉ với sáu mươi nghìn tỷ quân, mà nghĩ bản thân có thể dẹp yên được quân Liên minh của Nam Chiêm Bộ Châu. Dám đột nhiên tấn công quân Liên minh của chúng ta, hắn thật sự cho rằng quân đội Liên minh của chúng ta đã chia năm xẻ bảy sao?”
“Chết tiệt, thật là đáng ghét, nhất định phải cho chúng biết điều. Để cho bọn chúng biết rằng Liên minh mười vạn bộ tộc của chúng ta không phải là thứ mà phiến quân như bọn chúng có thể đụng vào!”
“Quân đội Liên minh của chúng ta có một trăm nghìn tỷ quân tinh nhuệ, nghĩa quân của bọn chúng chỉ có năm mươi nghìn tỷ quân. Thế mà chúng lại dám tấn công chúng ta, đúng là không muốn sống nữa. Chúng ta có thể nghiền nát bọn chúng!”
“...”
Tất cả các thủ lĩnh cấp cao của quân Liên minh đều là thổ phỉ hoặc là thủ lĩnh, đều là những người dũng cảm, gan dạ, nên rất tức giận khi biết nghĩa quân đưa quân tấn công quân Liên minh, tất cả đều muốn dẫn quân của mình ra để đánh cho nghĩa quân sáng mắt ra!”
Có một vị thống lĩnh của quân đội Liên minh thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Minh chủ, thuộc hạ nguyện dẫn đi năm nghìn tỷ quân dưới trướng của mình mau chóng đi đến chi viện cho tuyến phòng thủ phía bắc của chúng ta!”
Rồi ngày sau đó, một, hai, rồi có đến ba bốn thủ lĩnh đứng lên nhận nhiệm vụ này.
“Minh chủ, người hãy mau hạ lệnh cho chúng ta dẫn quân đi xuất chinh, trợ giúp tuyến phòng thủ phía bắc đi ạ.”
“Minh chủ. Trước tiên hãy ra lệnh cho Phượng Hoàng Lão Mẫu chống chọi với quân phản loạn, sau đó phái chúng tôi dẫn quân xông lên trợ giúp, trong vòng ba ngày sẽ có thể hình thành một vòng vây, bao vây toàn bộ quân phản loạn, buộc chúng phải đầu hàng quân đội Liên minh!”
“Minh chủ, tên Kim Nhĩ Hãn quá tự cao tự đại, nhất định phải cho ông ta biết điều.”
Diệp Chiến nói: “Đừng lo lắng, chúng ta hãy nghe ý kiến của quân sư trước. Dù sao bọn họ cũng đều là huynh đệ một nhà của chúng ta. Đánh nhau sẽ khiến hai bên đều bất lợi.”
Các tướng lĩnh dù ngứa tay nhưng vẫn cố gắng kiềm chế yên lặng ngồi đợi.
Lúc này, Thân Công Báo nói: “Con cáo già Khương Tử Nha, lại bắt đầu giở trò rồi. Ở ngoài sáng thì làm như đã chuẩn bị xong quân đội chuẩn bị tiến xuống phía nam tấn công, để kéo sự chú ý của chúng ta về hướng đó. Mục đích là để chúng ta chỉ lo cảnh giác, và giải quyết chuyện này. Trong tối thì đã phái người trà trộn vào nội bộ của nghĩa quân, giật dây Kim Nhĩ Hãn, thủ lĩnh của nghĩa quân, gấp rút tấn công chúng ta một cách bất ngờ. Nếu không, với lòng dũng cảm của Kim Nhĩ Hãn, có cho ông ta thêm một trăm cái lá gan, ông ta cũng không dám lấy năm mươi nghìn tỷ quân của mình khai chiến với lực lượng quân Liên minh hơn một trăm nghìn tỷ quân.”
“Có vẻ như Khương Tử Nha đã nhìn thấu kế hoạch của ta, nên hắn ta muốn làm cho nghĩa quân và quân Liên minh đánh lẫn nhau. Việc này sẽ tiêu hao binh lực của chúng ta. Nếu đánh nhau, chúng ta sẽ trúng âm mưu và thủ đoạn của hắn ta. Nếu không đánh, thì nghĩa là chúng ta đã trực tiếp cấu kết với nghĩa quân. Khương Tử Nha sẽ lấy đó làm cái cớ, nói chúng ta trộm long tráo phượng, lừa đối Thiên Đình, sau đó giương cao ngọn cờ công lý và dẫn quân đến đánh Nam Chiêm Bộ Châu đánh chúng ta. Dư luận của Thiên Đình cũng sẽ tấn công chúng ta vì điều này, người tài ba dị sĩ trong nhân gian cũng sẽ gia nhập vào phe chính nghĩa giả tạo của chúng để tấn công chúng ta.”
“Không thể không, nước cờ này của Khương Tử Nha thật xuất sắc!”
Nghe được lời nói của Thân Công Báo, tất cả mọi người đều cảm thấy nồng nặc mùi vị của âm mưu, đồng thời dự cảm được điềm dữ sắp đến, mơ hồ cảm thấy cuộc cạnh tranh với Thiên Đình lần này không còn âm ĩ bên trong nữa, hai bên sắp xảy ra chiến tranh rồi!