Hai tháng đã trôi qua.
Nghĩa quân ở Nam Chiêm Bộ Châu phát triển ngày càng mãnh liệt, đã sắp đạt đến sáu mươi nghìn tỷ binh.
Bên phía Thiên Đình.
“Nghĩa quân của Nam Chiêm Bộ Châu cứ phát triển theo cái đà này thì không bao lâu nữa sẽ vượt qua quân đội của Liên minh mười ngàn bộc tộc của Nam Chiêm Bộ Châu. Một khi hai bên giao chiến, chúng ta chỉ việc ngồi chờ ngư ông đắc lợi.”
“Đúng vậy, chúng ta chỉ sợ nghĩa quân không phát triển mạnh, không ngờ nghĩa quân lại phát triển như thế. Với tốc độ phát triển này, chỉ sợ vài tháng nữa có thể vượt qua số binh của quân đội Liên minh, đến lúc đó hai bên đánh nhau, chúng ta có kịch hay để xem rồi.”
“Mau đánh nhau đi, đến lúc hai bên đều bị thương tổn, chúng ta sẽ nhân cơ hội này đưa quân xuống phía nam, một mẻ bắt hết toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu!”
“Nhưng mà tôi nghĩ rằng cần phải sắp xếp một số người bên cạnh thủ lĩnh của nghĩa quân, xúi giục thủ lĩnh của nghĩa quân đẩy nhanh tiến độ chiêu binh, mau chóng khai chiến với quân đội của Liên minh để tránh đêm dài lắm mộng.”
“...”
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện, các vị thần tiên đều đang bàn luận sôi nổi, nhìn thấy tình hình hiện tại của Nam Chiêm Bộ Châu thì vô cùng lạc quan. Cho rằng quân đội của nghĩa quân thế nào của khai chiến với quân đội của Liên minh, lúc đó bọn họ chỉ việc ngồi giữa hưởng lợi.
Ngọc Đế cũng rất vui mừng, nói: “Đêm nay, sẽ mở tiệc ở Dao Trì, tất cả chúng tiên đều đến tham gia, đến lúc đó quả nhân sẽ giới thiệu một người, để các ngươi hiểu được lý do vì sao cục diện của Nam Chiêm Bộ Châu sao lại hỗn loạn như ngày hôm nay.”
Những lời đã được nói ra, tất cả chúng tiên đều bắt đầu suy đoán.
Tò mò không biết Ngọc Đế sẽ mang ai đến.
Nhưng đang lúc mọi người vui vẻ, thì Cự Linh Thần chạy vào nói: “Ngọc Đế, núi Trì Quang phái người mang tin tức đến, xin người hãy nhanh chóng đến đó để bàn bạc chuyện quan trọng.”
Ngọc Đế nghe vậy liền biết Khương Tử Nha có chuyện lớn cần thương lượng, liền nói: “Chúng tiên hay ra về trước, tối nay nhớ đi yến tiệc ở Dao Trì.”
Sau đó, ông ta dẫn theo vệ binh lên đường đến núi Trì Quang.
Lúc này, bên trong long trướng ở núi Trì Quang.
Khương Tử Nha lo lắng bất an, hay tay chắp ra sau lưng, đi vòng quanh trong long trướng, lo lắng như kiến bò trên lửa.
Tứ Ngự Năm Lão và Tứ đại Bồ Tát cũng tự hỏi tại sao Khương Tử Nha lại đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng như vậy.
Họ hỏi hắn ta cũng không nói, nhất định phải đợi Ngọc Đế thượng đến.
Không có bất kỳ sự lựa chọn nào, bọn họ cũng chỉ có thể chờ Ngọc Đế tới đây.
Sau một hồi chờ đợi: “Ngọc Đế đến rồi!”, các vị thần tiên liền đứng dậy đón chào.
“Cung nghênh thánh giá của Ngọc Đế!”
Ngọc Đế phất tay nói: “Chúng tiên không cần đa lễ, ngồi đi, ngồi đi!”
Tất cả các vị thần tiên đều ngồi xuống, Ngọc đế cũng ngồi xuống trên ngai vàng, nhìn Khương Tử Nha cười nói: “Thái Công có việc gì quan trọng mà người vội vàng gọi quả nhân đến đây?”
Khi đó Khương Tử Nha nói: “Ngọc Đế, thần có một dự cảm không lành, không thể để cho quân khởi nghĩa ở Nam Chiêm Bộ Châu tiếp tục phát triển nữa.
Phải mau chóng đưa quân xuống phía nam càng sớm càng tốt để trấn áp quân phản loạn ở Nam Chiêm Bộ Châu, nếu cứ để chúng phát triển như thế hậu quả sẽ không tưởng tượng được!”
“Sao?”
Ngọc Đế và tất cả các vị thần tiên đều rất ngạc nhiên.
Câu Trần Đại Đế hỏi trước: “Thái Công, đây không phải là chuyện tốt sao? Quân khởi nghĩa phát triển mạnh như thế thì áp lực cho quân đội Liên minh càng cao. Những tình báo chúng ta cử đến Nam Chiêm Bộ Châu báo lại, quân Liên minh ngày nào cũng đi dán biểu ngữ ở khắp nơi khiến cho dân chúng ở Nam Chiêm Bộ Châu không giữ được bình tĩnh nữa, tất cả đều gia nhập vào nghĩa quân, muốn đập nát Liên minh mười vạn bộ tộc, không để cho bọn họ thống nhất Nam Chiêm Bộ Châu.”
“Cho nên chúng ta rất mong muốn quân đội nghĩa quân phát triển mạnh mẽ, hơn nữa còn muốn họ duy trì sự phát triển này. Như thế vô hình chúng đã tăng số binh cho chúng ta, giúp chúng ta đối phó với quân đội Liên minh, một kế hoạch hoàn hảo như thế thì sao lại có dự cảm xấu gì chứ?”
Ngay khi Câu Trần Đại Đế nói điều này, những vị thần tiên khác cũng lần lượt nói.
“Đúng vậy, sư đệ. Đây là chuyện tốt ngươi còn lo lắng gì nữa chứ.”
“Theo tin tình báo, dân chúng Nam Chiêm Bộ Châu thực sự rất tức giận, quân Liên minh cũng thực sự không giở trò gì với chúng ta, nếu là giở trò thì cũng sớm bị bại lộ rồi, sẽ không thể có kết quả như bây giờ được.”
“Nếu bọn chúng không giở trò, dân chúng tức giận cũng là thật, vậy thì chúng ta hãy đổ thêm dầu vào lửa. Hỏi Diệp Chiến xem cậu ta có muốn Thiên Đình đưa quân xuống giúp bọn họ trấn áp quân đội nghĩa quân hay không, như thế sẽ khiến cho mối quan hệ của nghĩa quân và quân đội Liên minh thêm gay gắt, khiến cho bọn chúng sớm ngày khai chiến với nhau, cần gì phải sốt ruột chứ?”
Chúng tiên và sư huynh, sư phụ của Khương Tử Nha đều bối rối đưa ra rất nhiều câu hỏi.
Ngay cả Ngọc Đế cũng nói: “Quả nhân cũng cho rằng đây là chuyện tốt. Lý do gì mà Thái Công tỏ ra lo lắng bất an như vậy?"
Khương Tử Nha vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta đã nhàn rỗi quá lâu, đã lâu không có bày mưu tính kế gì nên đầu óc có chút chậm chạp, không nhìn thấu thủ đoạn của Thân Công Báo ngày từ đầu.”
“Ông ta chắc chắn đang lợi dụng sự phẫn nộ của dân chúng trong Nam Chiêm Bộ Châu để tiến hành chiêu binh. Có nghĩa là khi số lượng quân khởi nghĩa tăng lên thì lượng lực lượng của quân Liên minh cũng vậy. Tóm lại, nghĩa quân cuối cùng sẽ trở thành quân Liên minh, trở thành mũi dao nhọn chống lại chúng ta. Vì thế kiên quyết không thể để cho nghĩa quân phát triển nữa, nếu không hậu quả sẽ rất thảm hại!”
Nghe thấy lời của Khương Tử Nha, chúng tiên hai mắt nhìn nhau.
“Không thể nào.” Câu Trần Đại Đế Đại Đế nghi ngờ: “Dân chúng ở Nam Chiêm Bộ Châu đang vô cùng phẫn nộ, thực sự không giống như đang diễn trò, họ thực sự căm ghét quân đội quân Liên Minh đang muốn thống nhất Nam Chiêm Bộ Châu, vương hóa bọn họ. Cho nên họ không hề có lý do gì để gia nhập vào quân đội quân Liên minh, mà quay sang giúp đỡ cho chúng ta mới đúng.”
“Đúng thế, đúng thế!”
Hầu như tất cả mọi người đều đồng ý với những gì Câu Trần Đại Đế Đại đế đã nói.
Khương Tử Nha lắc đầu: “Mọi người đều đang giống như ta, đều bị mọi chuyện bên ngoài làm cho bối rối. Thực ra, đó là ván cờ lớn của Thân Công Báo, đừng nghĩ là năng lực của Thân Công Báo không bằng ta, năng lực của ông ta thực sự không hề thua kém ta, chẳng qua tâm ông ta bất chính mà thôi.”
“Vì thế, ta nghĩ rằng lý do quân Liên Minh đầu hàng, khiến cho dân chúng không ngừng kích động, sau đó lại không trấn áp các cuộc bạo loạn, để mặc cho nghĩa quân phát triển, bên trong những chuyện này nhất định có bí mật nào đó.” “Một khi nghĩa quân phát triển đến một quy mô nhất định, bắt đầu khai chiến với quân Liên minh. Khi đó Thân Công Báo sẽ thu lưới, nghĩa quân có bao nhiêu binh lính cũng sẽ bị thu về dưới trướng của bọn chúng, đùng đó để đối phó với chúng ta.”
“Về phần Thân Công Báo dùng phương pháp nào để thu lưới, thì thực ra rất đơn giản, chỉ cần chém đầu thủ lĩnh quân đội quân Liên minh, rồi chĩa mũi giáo vào Thiên Đình, quân khởi sẽ theo quân đội Liên minh và rồi đối đầu với Thiên Đình!”
Nghe những lời của Khương Tử Nha, các vị thần tiên lúc nảy còn dương dương đắc ý, bây giờ vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Đặc biệt là Ngọc Đế sắc mặt trở nên u ám, như thể bị vắt kiệt nước, không thể tin được hai năm qua mình đã thả hổ về rừng!