“Thật tốt quá!”
Nhưng sau khi nghe tin Khương Tử Nha mặc giáp ra trận lần này, Ngọc Đế, Thái Bạch Kim Tinh và Tứ Đại Thiên Sư đều phấn khích không thôi.
Bởi vì điều này có nghĩa là cơ hội chiến thắng của bọn họ trong cuộc chiến Phong Thần này có thêm ba phần cơ hội chiến thắng!
Trong chiếu đấu không chỉ có binh lực là đủ, mưu lược mới là thứ đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn nhất.
Có người trong tay nắm nhiều binh lực, nhưng lại không có mưu lược cũng sẽ bị đánh bại, thậm chí là bị đánh bại thảm hại.
Cho nên mới nói, mưu lược là thứ mấu chốt trong một trận chiến. Mà Khương Tử Nha có mưu lược thâm sâu. Trong trận chiến Phong Thần lần trước, Khương Tử Nha đã phát huy mưu lược của mình vô cùng tinh tế, và cuối cùng có thể đánh bại Tiệt Giáo, và giành được thắng lợi cuối cùng!
Nhìn cách Lý Tịnh và Câu Trần Đại Đế dẫn quân tấn công các bộ tộc Nam Chiêm Bộ Châu thì đều có thể nhìn ra mưu lược của bọn họ không đủ thâm sâu, cho nên mới nhận phải thất bại liên tục. Nếu lúc đó có Khương Tử Nha ở bên cạnh có lẽ họ đã sớm đánh tan toàn bộ bộ tộc tại Nam Chiên Bộ Châu, tiêu diệt toàn bộ thuộc hạ của Diệp Thiên, và chuyện này cũng không xảy ra.
Tuy nhiên bây giờ vẫn chưa quá muộn, bây giờ mời Khương Tử Nha xuống núi vẫn còn kịp.
Bời vì dù cho xem xét về binh lực, hay tổng hợp tất cả các phương diện, thì Thiên Đình vẫn hơn hẳn đại quân các bộ tộc ở Nam Chiêm Bộ Châu. Hơn nữa, còn có thêm Khương Tử Nha làm chỉ huy, chắc chắn sẽ tiêu diệt được hết Nam Chiêm Bộ Châu và có thể diệt trừ được mối họa này!
Vì vậy, Khương Tử Nha đã bị Ngọc Đế và những người khác mang đi, trước hết là đến núi Trì Quang để cùng các cao nhân trong Thiên Giới bàn chuyện đại sự.
“Khương Thái Công!” “Khương Thái Công!” “Khương Thái Công!”
Ngay khi Khương Tử Nha đến núi Trì Quang, hắn ta đã được Tứ Ngự Ngũ Lão và Tứ Đại Bồ Tát dùng lễ để chào đón, ngay cả Như Lai cũng gọi hắn ta là Thái Công Giang.
Như Lai là một người của phật giáo, vai vế của ông ấy đương nhiên cao hơn Khương Tử Nha, nhưng sau khi trở thành Như Lai, vai vế lại thấp đi một bậc, lại cùng thế hệ với Khương Tử Nha, luận về mặt công lao Như Lai không bằng Khương Tử Nha. Dù sao Khương Tử Nha đã phong tước cho nhiều vị chư tiên, công đức này đương nhiên vang danh thiên thu, Như Lai không thể sánh được.
Đối với Quan Âm, Phổ Hiền và Văn Thù, xét về vai vế thì là sư huynh và sư tỷ của Khương Tử Nha. Khương Tử Nha xếp gần cuối trong số đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, chỉ trên Thân Công Báo.
Nhưng công lao của hắn ta thì vượt qua tất cả các đệ tử khác của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Trong tay hắn ta có roi đánh tiên, có thể đánh được Quan Âm, Phổ Hiền và Văn Thù, nếu hắn ta đánh ba người bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Bởi vì cây roi được ban tặng bởi Nguyên Thủy Thiên Tôn. Tu vi của Khương Tử Nha không cao, nhưng mưu lược của hắn ta thì thâm sâu, tinh thông binh pháp, vì vậy hắn ta đã được ban cho roi đánh tiên. Chính là hy vọng rằng hắn ta sẽ không bị người khác coi thường vì tu vi không cao. Vì thế mà gặp roi đánh tiên cũng giống như gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn. Mà Khương Tử Nha lại mang roi đánh tiên đến đây, có roi đánh tiên bên người, hắn ta muốn chỉ huy cuộc chiến như thế nào, thì như thế đó, không có người nào dám không phục, nếu ai dám không phục, hắn ta sẽ lấy roi đánh đến khi phục thì thôi.
Rất nhanh nhóm người trong long trướng đã ngồi xuống.
“Thái Công, người nói xem trận này nên đánh như thế nào?”
Ngay khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Câu Trần Đại Đế nóng lòng hỏi., Ông ta vốn là một phần tử hiếu chiến, hơn nữa đã mấy lần bại trận trước Diệp Thiên, hiện tại đã tìm được mưu sĩ nổi tiếng nhất trong Tam Giới, cảm thấy cơ hội rửa hận đã đến, cho nên tự nhiên rất cao hứng.
Lý do tại sao Khương Tử Nha được gọi là Thái Công là bởi vì Khương Tử Nha không được phong làm thần sau cuộc chiến Phong Thần trước đó. Thái Công là các gọi đặt biệt tôn trọng đối với hắn ta, ngay cả Ngọc Đế cũng gọi Khương Tử Nha Thái Công, nên ông ta cũng không ngoại lệ.
Khương Tử Nha nói: “Trên đường tới đây, lão phu đã được Ngọc Đế, Thái Bạch Kim Tinh và Tứ Đại Thiên Sư nói rõ tất cả. Con gái của Diệp Thiên chiếm cứ Nam Chiêm Bộ Châu, nắm giữ đại binh với trăm nghìn tỷ binh, vả lại còn có sự giúp đỡ của đại binh tộc Phượng Hoàng, ngay cả tàn dư của Tiệt giáo cũng đang rục rịch tham gia. Chờ đợi huynh đệ sư môn ta tham gia thì bọn họ cũng sẽ lao vào trợ giúp con gái của Diệp Thiên, không tiếc cũng Thiên Đình mở ra một cuộc chiến Phong Thần mới.”
“Mà việc khó đối phó trước mắt là tàn dư của Tiệt Giáo, nếu bọn họ không nhúng tay vào thì không có gì phải sợ khi đối phó với đại quân được thống lĩnh bởi một đứa nhóc và cả đội quân của bộ tộc Phượng Hoàng. Nhưng một khi tàn dư của Tiệt Giáo tham gia, cuộc chiến sẽ bắt đầu, và không còn dễ dàng nữa, ít nhất muốn thắng cũng phải trả cái giá lớn.”
“Mà mọi người cũng vì chuyện này nên mới chưa thể động thủ, đợi mời lão phu lên núi chủ trì đại cục đúng không?”
“Đúng vậy, Thái Công.” Câu Trần Đại Đế nói: “Nếu không phải giữa Thông Thiên Giáo Chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn từ có một hiệp định, chỉ cần nhất mạch của Nguyên Thủy Thiên Tôn tham gia vào chuyện đối phó với Diệp Thiên, thì cũng đừng trách đệ tử của Thông Thiên Giáo Chủ nhúng tay vào chuyến này. Mà đệ tử của Thông Thiên Giáo Chủ vô cùng mạnh. Nên chúng tôi mới vẫn chưa thể ra tay được, nếu ra tay được, thì đã sớm ra tay rồi sẽ không cần làm phiền đến Thái Công.”
Khương Tử Nha mỉm cười.
Bắc Hắc Đế lại nói: “Thái Công, người đã rời núi, thì nghĩ xem có cách nào để làm giảm nguy cơ của chiến tranh xuống mức nhỏ nhất không, hơn nữa có thể đảm bảo đánh nhanh thắng nhanh được không?”
Khương Tử Nha nói: “Cách thì đương nhiên là có, như người ta thường nói kẻ ra tay trước thì chiếm được ưu thế. Nếu tất cả đã quyết định sẽ đánh trận này, một khai hỏa, nhất mạch của Thông Thiên Giáo Chủ sẽ là kẻ thù một mất một còn với chúng ta, đến lúc đó không phải người chết thì là ta chết, vậy thì sao chúng ta không ra tay trước, phát động một cuộc tiến công chớp nhoáng, đánh bọn họ một cách bất ngờ?”
Hả!
Các vị thần xung quanh đều bất ngờ.
Rồ tò mò nhìn Khương Tử Nha.
“Ý của Thái Công là nhân lúc bọn họ còn chưa kịp phòng bị, trực tiếp xử lý bọn họ?” Câu Trần Đại Đế yếu ớt hỏi.
Khương Tử Nha gật đầu: “Tiệt giáo trong tiên ban cũng có rất nhiều người. Chẳng hạn như Triệu Công Minh, Hoàng Phi Hổ, Sùng Hắc Hổ, Trương Quế Phương, Ma Gia Tứ Tướng, Hồng Cảnh, Hán Thăng, v.v... đều là tàn dư của Tiệt Giáo.”
“Mặc dù lúc đó Hoàng Phi Hổ và Sùng Hắc Hổ đều do Đắc Kỷ hãm hại nên mới gia nhập Xiển Giáo, giúp đỡ cho Võ Vương chinh phạt Châu Vương. Nhưng sau khi cuộc chiến Phong Thần kết thúc, bọn họ đã quay về lại Tiệt Giáo, qua lại gần gũi với Tiệt Giáo, vì thể không thể giữ họ lại được. Có thể giết thì giết hết, để tránh việc trong đại quân của Thiên Đình xuất hiện kẻ làm phản, hoặc tiết lộ quân cơ khiến cho quân ta thua trận sẽ không tốt.”
“Vì vậy, để giành được thắng lợi hoàn toàn trong trận chiến này, chúng ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Đem hết tất cả những người xuất thân từ Tiệt Giáo có chỗ đứng trong tiên ban ra xử lý toàn bộ!”
Toàn bộ thần tiên đều nhìn nhau.
Không ngờ bụng dạ Khương Tử Nha lại độc ác như vậy.
Một câu “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” thực sự dọa người khác sợ chết khiếp.
“Tốt!”