Linh Sơn.
Thánh địa Phật môn.
Phật mẫu Khổng tước Đại Minh Vương đang sống ở Linh Sơn.
Chẳng qua Linh Sơn rất lớn, Khổng tước Đại Minh Vương ở điện Minh Vương, cách Đại Lôi Âm Tự của Như Lai rất xa, ở trên một đỉnh núi có hoàn cảnh thanh u độc lập.
Lúc này.
Phật mẫu Khổng tước Đại Minh Vương đang nằm trên giường, vẻ mặt rầu rĩ.
Trên thực tế, bà ta cũng không muốn làm Phật mẫu gì cả, càng không thích ở trong Phật môn, nơi không thể có dục vọng. Nhưng bà ta cũng không có cách nào khác, ai bảo bà ta trùng hợp nuốt Như Lai vào bụng, vốn dĩ bà ta muốn ăn thịt người, ai ngờ ăn kiểu nào lại ra đứa bé, mà đứa bé đó lại còn trở thành người đứng đầu Phật môn, mình thì chẳng hiểu sao lại được phong làm Phật Mẫu.
Từ khi được phong làm Phật mẫu, bà ta đã bị nhốt trong Linh Sơn này, muốn đi ra ngoài ăn thịt người nhưng không thể đi, muốn đi ra ngoài tìm bạn đời giải quyết nỗi buồn cũng không đi được, có thể nói là cực kỳ nhàm chán.
Bởi vì ăn thịt và tìm đàn ông đều là những điều mà Phật môn nghiêm khắc cấm đoán, nhưng bà ta lại thích ăn thịt, không thích ăn chay, cũng thích chơi đùa với Khổng Tước đực.
Nhưng bà ta trở thành Phật mẫu, Như Lai tất nhiên không thể để cho bà ta đi ra ngoài lêu lổng, để tránh cho ảnh hưởng xấu đến danh dự của Phật môn và Như Lai, nhưng bà ta không làm Phật mẫu cũng không được, đã được phong cả rồi, nếu như bà ta không làm, Như Lai lại lo rằng người ngoài sẽ lấy việc này để nói này nói nọ, nói ông ta không nhận người mẹ Khổng tước Đại Minh Vương này.
Cho nên bà ta đi cũng không được, không đi cũng không phải.
Không có cách nào, ai bảo bà ta không đánh lại Như Lai, nếu bà ta mà đánh thắng thì đâu còn bị hạn chế ở nơi này, bà ta đã đi ra ngoài thong dong tự tại, bay khắp cửu thiên từ lâu rồi.
Hơn nữa, đối với Như Lai thì nhận người mẹ Khổng tước Đại Minh Vương cũng có chỗ tốt, có thể kéo gần quan hệ với tộc Phượng Hoàng, có thể giúp cho Phật môn thêm một chỗ dựa.
Phải biết rằng thực lực của tộc Phượng Hoàng rất mạnh, gần bằng Long tộc, chim muông trong thiên hạ này đều thuộc về phạm vi quản lý của tộc Phượng Hoàng, có người mẹ là Khổng tước Đại Minh Vương, trong vô hình chim muông trong thiên hạ đều là họ hàng của Phật môn.
Thế nên Như Lai mới không cho Khổng tước Đại Minh Vương rời khỏi Linh Sơn, nhận định người mẹ này, điều này lại làm cho Khổng tước Đại Minh Vương rất ưu sầu, bà ta nghĩ lý do để thoát khỏi mối quan hệ với Như Lai, hình như ông ta đối xử với bà ta rất tốt, ngoại trừ việc không xho bà ta tìm Khổng Tước đực và ăn thịt, những thứ khác bà ta muốn cái gì là co cái đó, cho nên bà ta thậm chí còn không có lý do để thoát khỏi mối quan hệ mẹ con với Như Lai.
Rơi vào đường cùng, bà ta chỉ có thể “ngồi tù” trên ngọn Linh Sơn này.
Vì thế bà ta luôn ủ rũ cả ngày.
Bà ta chỉ cảm thấy nhàm chán cực kỳ!
“Phật mẫu, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi.”
Đột nhiên có ni cô hóa thân từ chim hoàng yến chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì?” Khổng tước Đại Minh Vương ngồi dậy từ trên giường.
Ni cô nói khẽ: “Vừa nãy có người đến mật báo, Phật Tổ đi đến núi Cầm Biên đối phó với một người tên là Diệp Thiên, đập chết Diệp Thiên ở núi Cầm Biên, Diệp Thiên trong cơn đau buồn hóa thành Huyền Điểu, đại chiến với Phật Tổ một trận, cuối cùng bị Phật Tổ nhốt vào trong Kim Bát.”
“Em trai Đại Bằng của ngài lúc ấy cũng đi cùng Phật Tổ, Huyền Điểu thế mà lại là tổ tông của tộc Phượng Hoàng chúng ta, Đại Bằng thấy Như Lai nhốt tổ tông vào Kim Bát, muốn giết chết tổ tông, vậy là không ổn rồi, nên muốn quay về bẩm báo cho Phật mẫu, để ngài cùng Phật môn và quân cứu viện từ tộc Phượng Hoàng đi cứu tổ tông.”
“Nhưng mà Phật Tổ lại không cho Đại Bằng đi. Ngài ấy bảo bốn Đại Bồ Tát nhốt Đại Bằng lại, bây giờ tình huống của tổ tông rất nguy hiểm, có người đưa tin tức này đến để Phật mẫu mau chóng tìm quân cứu viện đi cứu lão tổ tông. Nếu không, lỡ đến chậm thì vị tổ tông duy nhất cũng mất.”
Khổng tước Đại Minh Vương nghe bảo Như Lai muốn giết tổ tông của bà ta, sao mà bà ta chịu nổi được?
Bà ta lập tức nói: “Bây giờ ta sẽ lập tức chạy đến núi Cầm Biên, ngươi nhanh chóng đi nói cho mẹ ta, Phượng Hoàng Lão Mẫu biết, để bà ấy lập tức dẫn tộc Phượng Hoàng chạy đến núi Cầm Biên cứu tổ tông, ta đánh không lại Như Lai, ta chỉ có thể kéo dài thời gian trước, đi nhanh lên.”
“Vâng thưa Phật mẫu!”
Ni cô lập tức hóa thành chim hoàng yến, bay về phía nơi ở của tộc Phượng Hoàng.
Khổng tước Đại Minh Vương thì hóa thân thành một con Khổng Tước vàng óng ánh, bay cực nhanh về phía núi Cầm Biên.
Lúc này, ở núi Cầm Biên.
Tôn Ngộ Không đã bị Quan Âm trói lại bằng dây trói tiên, chẳng qua bởi vì Tôn Ngộ Không đã có cống hiến không thể không ít cho Phật môn, lại không hề sát sinh bừa bãi, cho nên không xuống tay với Tôn Ngộ Không.
Nếu Tôn Ngộ Không chết trong tay Thiên Đình thì không có cách nào, giết hay không đều không liên quan đến Phật môn, dù sao Tôn Ngộ Không đã là một quân cờ không có giá trị lợi dụng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng chết trong tay Phật môn thì khác, về tình về lý họ đều không thể giết, nhiều lắm là đưa về trừng phạt, giam giữ khoảng một ngàn tám trăm năm, xem con khỉ này có lòng ăn năn, có muốn tiếp tục ở lại Phật môn hay không, nếu biết ăn năn, nguyện ý thành Phật thì sẽ thả hắn ta ra. Nếu như vẫn cứng đầu thì cứ tiếp tục giam giữ, nhốt đến mức hắn ta bỏ cuộc mới thôi.
Đại Bằng vốn dĩ bị ba vị Bồ Tát nhốt lại, cho dù Đại Bằng cũng mắng rất gắt, nhưng dù thế nào hắn ta cũng là em trai của mẹ ruột Phật Tổ, chửi thì chửi đi, dù sao cậu mắng cháu trai cũng không có gì.
Đóa Đóa vẫn bị nhốt trong Kim Bát, Như Lai ngồi yên ở phía trên. Từ lúc ban đầu Kim Bát run rẩy rất mạnh, cho đến bây giờ đã không run mấy nữa.
“Phật Tổ, chắc Huyền Điểu đã không chịu được rồi, cô ta không còn phản kháng nữa. Xem ra chúng ta có thể mở bát ra để xử lý Huyền Điểu.” Na Tra nói.
Đại Bằng mắng: “Na Tra, dám xui khiến cháu trai ta giết tổ tông nhà ta, đợi đến khi ta thoát khỏi cảnh khó khăn này, xem ta rút gân lột da ngươi thế nào!”
Na Tra và Dương Tiễn chỉ có thể đánh ngang tay với Tôn Ngộ Không, mà Đại Bằng đánh Tôn Ngộ Không dễ như trở bàn tay, mặc dù Đại Bằng chưa từng đấu với Dương Tiễn Na Tra, nhưng Đại Bằng rất có lòng tin là mình sẽ tiêu diệt được hai người bọn họ.
Na Tra và Dương Tiễn cũng sợ Đại Bằng, thứ nhất là do thực lực của Đại Bằng quả thật rất mạnh mẽ, thư hai do hắn ta là cậu của Phật Tổ, có Phật Tổ ở đây, cho bọn họ mười lá gan họ cũng không dám mắng Đại Bằng.
“Như Lai, ngài đối xử với tổ tông của tộc Phượng Hoàng ta như thế, không sợ bị tộc Phượng Hoàng ta trả thù ư?” Đại Bằng tức giận nói.
Như Lai nói: “Cô ta là tội nhân của Thiên Đình, nếu ta không diệt trừ thì Thiên Đình vẫn sẽ tiêu diệt cô ta như thường.”
Ông ta không dám không tuân theo mệnh lệnh của Hồng Quân.
Trên thực tế ông ta cũng không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, nhưng không còn cách nào khác, không tham dự việc này thì Hồng Quân sẽ trách mắng ông ta, vậy thì Phật môn cũng không cần phải tồn tại nữa.
Cho nên ông ta tình nguyện đắc tội tộc Phượng Hoàng cũng không muốn đắc tội Hồng Quân.
“Hay lắm, ông không tiêu diệt thì Thiên Đình vẫn diệt tổ tông chúng ta như thường à!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!