Diệp Thiên mừng như điên.
Lần trước hắn lấy lại được ký ức, trực tiếp nhảy từ Thái Thông Kính cấp tám lên cảnh giới Đại La cấp bốn.
Trải qua sự tu luyện hơn một năm, thực lực của anh đã đạt tới cảnh giới Đại La cấp năm.
Nhìn từ lần tăng tu vi vượt bậc ở quá khứ, lần này tu vi cũng nhất định sẽ tăng lên vô cùng mạnh. Cho dù không thể thăng cấp lên Thái Thượng Kính, cấp tám cấp chín của cảnh giới Đại La chắc chắn có được.
Chỉ cần có được thực lực ở cấp tám cấp chín của cảnh giới Đại La, lại có thêm ký ức của núi Mã Nhĩ, thăng cấp Thái Thượng Kính tuyệt đối dư dả.
Mà sau khi có thực lực Thái Thượng Kính, đường chạy trốn của hắn cũng sẽ trở nên thoải mái hơn nhiều. Ít nhất không phải ai cũng có thể cản đường hắn, mà chỉ cần không bị vây quanh tứ phía, muốn bắt được hắn cũng không dễ dàng như vậy, tốc độ của phi thuyền không phải chỉ nói suông.
“Bố, mau phá vỡ kim quang để lấy lại ký ức đi, nhìn xem có thể tăng lên được bao nhiêu tu vi.”
Đóa Đóa kích động thúc giục.
Diệp Thiên vội vàng gật đầu, sau đó cắt qua ngón tay, bấm tay bắn ra một giọt máu đánh vào phía trên kim quang. Chỉ một thoáng, kim quang tựa như khí cầu bị đâm thủng, nháy mắt hóa thành hạt màu vàng mà tiêu tán.
“Woa!”
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nói: “Hóa ra kim quang này cũng có thể dùng máu để phá vỡ. Vậy lão tôn cũng thử xem, dùng máu của lão tôn có thể phá vỡ được không.”
Vừa nói xong, Tôn Ngộ Không lập tức cắt qua ngón tay, bắn ra một giọt máu đánh lên trên pho tượng trong tế đàn.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, ánh sáng màu vàng nứt ra. Giọt máu bắn lên trên pho tượng, mà pho tượng chẳng tổn hại đến một sợi lông tóc gì, cũng không giống như Diệp Thiên lần trước, chỉ một cái nháy mắt đã đánh nát pho tượng.
“Sao không đánh nát được vậy?”
Tôn Ngộ Không rất kinh ngạc, không thể tin được chuyện kỳ quái này. Hắn ta lau máu trên ngón tay, đánh một chưởng về phía pho tượng, lập tức bị đánh bật trở lại, pho tượng vẫn nguy nga bất động.
“Kỳ quái ghê.”
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, rất là khiếp sợ.
Đám người Triệu Quân Thành cũng đều dùng máu thử, kết quả cũng không thể phá vỡ pho tượng.
“Xem ra chỉ có máu của Diệp Thiên là có thể phá vỡ.” Văn Tuyết Tâm nói.
Mọi người gật đầu.
Vì thế Diệp Thiên bắn ra một giọt máu mang theo ánh sáng đánh vào trên pho tượng.
Ầm!
Pho tượng lập tức bị dập nát.
Sau đó một dòng kim quang lặng yên chui vào đỉnh đầu Diệp Thiên, lập tức có một lượng ký ức cuồn cuộn không ngừng hiện lên trong đầu anh, dung hợp với ký ức của bốn lần trước. Lần này chiếm được thuật luyện đan và một bộ công pháp tên “Dung Luyện Càn Khôn”.
Cùng lúc đó, lực lượng trong cơ thể Diệp Thiên tuôn ra, giống như sóng thần tạo ra sóng to gió lớn. Diệp Thiên cảm thấy thân thể vô cùng bành trướng, gân xanh đều nổi hết cả lên.
Sau khi cỗ lực lượng này bình tĩnh lại, tu vi của Diệp Thiên tăng lên đến cảnh giới Đại La viên mãn, lực lượng chiếm được bạo chưa từng có!
“Thế nào Diệp Thiên, tu vi tăng lên bao nhiêu?” Tôn Ngộ Không vội hỏi.
Diệp Thiên cười trả lời: “Cảnh giới Đại La viên mãn.”
“Tuyệt vời!”
Tôn Ngộ Không kinh hô: “Có được ký ức hạng nhất, có thể tăng tu vi lên năm sáu cấp. Chỉ còn bốn ngọn núi, bốn lần ký ức nữa, nếu có thể có được toàn bộ thì tuyệt đối có thể thăng cấp lên Đại Đạo Cảnh. Đến lúc đó, nói không chừng có thể đánh một trận với Nguyên Thủy Thiên Tôn hoặc Thái Thượng Lão quân. Chỉ cần có một trận chiến với hai người bọn họ, chúng ta sẽ an toàn.”
“Như Thông Thiên Giáo Chủ ấy, bình thường thực lực mạnh hơn một chút so với Nguyên Thủy Thiên Tôn, hơi kém Thái Thượng Lão quân một chút đã ngông cuồng đến mức đó. Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão quân đều không có cách nào xử lý ông ta, nếu anh có thể đạt tới cấp bậc của Thông Thiên Giáo Chủ, bọn họ sao còn dám đuổi giết anh nữa?”
“Nếu dám nữa, anh hợp tác với Thông Thiên Giáo Chủ đi. Đến lúc đó anh với Thông Thiên Giáo Chủ lại cùng nhấc lên một trận chiến phong thần nữa, để quân đội Nam Chiêm Bộ Châu xuất chinh, như vậy trận chiến phong thần này ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
“Dưới trướng Thông Thiên Giáo Chủ cao thủ nhiều như mây, trận chiến phong thần lần trước cũng do thế lực của Thông Thiên Giáo Chủ không đủ, còn Nguyên Thủy Thiên Tôn có đám người Thái Thượng Lão quân, Chuẩn Đề đạo nhân, Tiếp Dẫn đạo nhân, Nữ Oa hỗ trợ, nếu không thì Thông Thiên Giáo Chủ cũng không dễ thất bại như vậy. Lần này nếu có sự hỗ trợ của anh, cơ hội thắng có thể chia đều năm năm!”
Tôn Ngộ Không giải thích một chút.
Mọi người đều cho rằng lời nói của hắn ta thiết thực, có ý nghĩa tham khảo nhất định.
“Ừ.”
Diệp Thiên cũng mỉm cười gật đầu: “Vậy tiếp tục đi núi Mã Nhĩ. Núi Thiện Kiến có tề đàn, nhất định núi Mã Nhĩ cũng có. Có được ký ức của núi Mã Nhĩ thì thực lực của tôi hẳn có thể thăng lên tầm Thái Thượng Kính cấp năm. Cứ như vậy, ngoại trừ Câu Trần Đại Đế, Ngũ phương Ngũ lão muốn ngăn chúng ta lại cũng khó khăn. Như vậy đường trốn chạy tiếp theo của chúng ta cũng trở nên thoải mái hơn. Sau đó chúng ta lại đến Tây Ngưu Hạ Châu với núi Tu Di lấy được ba mảnh ký ức còn lại, sau đó sẽ mở đường máu quay về Nam Chiêm Bộ Châu.”
“Một khi tôi trở lại Nam Chiêm Bộ Châu, tôi sẽ giơ cao cờ chống lại Thiên Đình. Tôi sẽ mời tất cả nhân tài, dị sĩ đã có bất mãn với Thiên Đình, đánh một trận với Thiên Đình. Nếu lúc đó Thông Thiên Giáo Chủ nguyện ý gia nhập, cùng nhau đối kháng Thiên Đình, vậy có thể hủy Thiên Đình này, một lần nữa xây dựng chế độ mới!”
“Ừ!”
Mọi người gật đầu, đều rất mong chờ ngày đó sẽ đến.
Vì thế, đám người Diệp Thiên lại bay về phi thuyền.
Đúng vào lúc Diệp Thiên chuẩn bị xuất phát đi núi Mã Nhi, đột nhiên một tiếng kêu to vang lên: “Diệp Thiên, Tôn Ngộ Không, các người không chạy được đâu. Nhanh chóng giơ tay chịu trói đi!”
Nghe tiếng kêu to này, đám người Diệp Thiên nhìn lại, thấy mấy chục người ngựa đang vây quanh ở đây, bao vây Diệp Thiên ở giữa. Rõ ràng là một đám tán tiên dân gian.
“Ha ha, tìm được các người rồi!”
Nhóm tán tiên mừng rỡ, đều cầm thần binh, vũ khí lợi hại trong tay chỉ về phía Diệp Thiên, giống như chỉ cần bọn họ ra tay thì có thể khiến đám người Diệp Thiên rối như tổ ong vò vẽ.
Thấy thế, Diệp Thiên kích hoạt ánh sáng của Đóa Đóa bảo vệ mọi người, sau đó nói: “Vừa vặn tôi vừa có được công pháp hạng nhất, đang lo không có chỗ nào để thử hiệu quả công pháp này. Vậy mà lại có một đám người đến đây chịu chết. Thế lấy bọn họ làm vật thí nghiệm đi, nhìn xem công pháp này lợi hại bao nhiêu.”
“Được. Chúng ta cùng nhìn xem công pháp của tế đàn nghịch thiên như thế nào.”
Đám người Tôn Ngộ Không và Triệu Quân Thành đều lộ ra vẻ mặt mong chờ.
Vì thế, Diệp Thiên ra khỏi vầng sáng, bay lên phía trên đám người Tôn Ngộ Không, thản nhiên nói: “Đám tán tiên các người không tu luyện cho tốt, vì mấy cây bàn đào mà đuổi giết chúng ta khắp nơi. Hiện tại cho các người một cơ hội. Nếu hoàn lương, không tiếp tục đuổi giết và hãm hại chúng ta thì tôi sẽ để cho các người một con đường sống, hiện tại liền cút cho khuất mắt tôi. Nếu không lửa giận của tôi có thể khiến cho các người hóa thành tro bụi!”
Thông qua quan sát, trong đám tán tiên này, lợi hại nhất cũng chỉ tới cảnh giới Đại La cấp tám, một tên Thái Thượng Kính cũng không có. Nhưng hắn cũng đã có được thực lực cảnh giới Đại La viên mãn, thật sự không để đám tán tiên này vào mắt.