"Ô ô..."
Sau khi lao ra khỏi vòng vây, Đóa Đóa, Văn Tuyết Tâm, Diệp Chiến vì cái chết của Lý Tiên Hà mà khóc sướt mướt.
Diệp Thiên, Tôn Ngộ Không, Triệu Quân Thành, Vương Khôi, Khâu Phi cũng đau đớn đến tột cùng!
Đặc biệt là Diệp Thiên, chỉ có hắn mới hiểu rõ ràng nhất đau khổ trong lòng hắn.
Đám người Lý Tiên Hà cùng Vô Vi Đạo tới để cứu hắn, họ định đưa gia đình hắn về nam chiêm bộ châu, nhưng địch nhân quá mạnh, nhân số quá nhiều, trên biển cũng đều là địch nhân nên không có đường chạy thoát.
Vì lý do này, bọn họ không còn cách nào khác là phải trốn khỏi lục địa, mặc dù lục địa an toàn hơn biển rất nhiều, cũng bởi vì vậy mà bọn họ đã dừng chân nghỉ tạm hơn một năm, vốn tưởng rằng mây mù sương tan, nhưng bọn họ cũng không thể tưởng tượng được. Thiên Đình có tà tâm bắt giữ bọn họ vì muốn bất tử nên đã nghĩ ra biện pháp để bọn họ hiện thân, khiến cho bọn họ không có chỗ trốn, và họ lại bắt đầu cuộc sống trốn chạy.
Hắn cũng không biết liệu có một ngày nào đó hắn trở lại nam chiêm bộ châu hay không, cũng không biết đến khi hắn quay trở lại nam chiêm bộ châu, bọn họ còn sống sót hay không.
Hắn cũng không biết nữa. Những người Vô Vi Đạo còn sống hay không, có bị tiêu diệt ở trên biển hay không.
Tóm lại, trước mắt chỉ toàn một ảo ảnh mờ mịt, dường như không thấy lối ra.
Bởi vì sự truy đuổi và ngăn cản quá khốc liệt, giống như ở thảo nguyên mênh mông rộng lớn, hổ báo sài lang kết bè kết phái săn đuổi mấy con hươu, nai, chúng chỉ biết chạy và chạy, không có hy vọng trốn thoát.
Chỉ cần vô ý một chút thôi sẽ bị hổ báo sài lang ăn sạch sành sanh, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Quá khó khăn!
Diệp Thiên tự nhận là hắn đã sống lâu như vậy nhưng chưa bao giờ hắn thấy cuộc sống khó khăn như vậy.
Đến nỗi hắn mất hết hy vọng vào cuộc sống.
Nhưng chỉ cần còn hơi thở, hắn vẫn phải chống đỡ thoát thân, không vì chính hắn mà còn vì sống còn của vợ con, vì anh em cùng chung hoạn nạn với hắn.
Cho dù cuối cùng cũng chết, thì ít nhất họ cũng đã cố gắng rất nhiều.
"Con mẹ nó, năm đó tôi đại náo thiên cung, mắng ông quành Ngọc Đế, làm loạn hội bàn đào, trộm đan dược của lão quân, Thiên Đình cũng không đuổi tận giết tuyệt như vậy, tôi thực sự không biết tại sao một kẻ bỏ trốn lại có thể thu hút sự truy đuổi khốc liệt như vậy, tôi đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi không hiểu ông quành Ngọc Đế nghĩ gì.."
Tôn Ngộ Không ngồi trên đầu thuyền, than thở, oán giận, trong lòng không hiểu lý do tại sao.
Theo lý mà nói, đó chỉ là một vụ bỏ trốn mà thôi, không cần phải rút dây động rừng lớn như vậy chứ? Lại còn đuổi tận giết tuyệt?
Năm đó anh đại náo thiên cung, phạm phải tội lỗi còn nghiêm trọng hơn Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm rất nhiều nhưng cũng đâu bị Thiên Đình đối đãi như vậy đâu!
"Thật là không thể hiểu được, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra!"
Văn Tuyết Tâm nói: "Trước kia, tôi chỉ nghĩ Thiên Đình muốn dùng việc này để diệt trừ ông nội của tôi, làm suy yếu thế lực của các giáo phái, nhưng sau khi ông tôi chết, Thiên Đình không những không dừng tay, ngược lại còn làm mọi chuyện thêm trầm trọng, đuổi tận giết tuyệt chúng ta, tôi cũng không biết bọn họ muốn làm gì, vì sao lại làm như vậy."
Mọi người đều không thể hiểu được.
Chỉ có Diệp Thiên mơ hồ nghĩ đến.
Chẳng lẽ trời đất không dung, Thiên Đế muốn tiêu diệt sạch sẽ vì có liên quan đến hắn?
Mặc dù hắn đoán được lý do nhưng cũng như trứng chọi đá. Ngay cả khi Ngọc Đế tiêu diệt đại quân của hắn trên mặt đất, làm cho hắn phản công thất bại, làm hại cả nhà hắn phải chịu cảnh thảm tảo độc thủ, bị giết một cách dã man thì hắn cũng chẳng thể làm gì.
Hắn biết thì có thể làm gì?
Còn không thoát được tình cảnh đuổi giết thì làm sao lên Thiên Đình báo thù?
Cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng, không biết có bị bùng nổ không.
Lúc này.
Đâu đó trên đỉnh núi đông thắng thần châu.
Đám người Vô Vi Đạo mang theo ba vị thủ lĩnh ngồi xuống một viên cự thạch, vẻ mặt mệt mỏi thất thần.
"Hiện tại, Thiên Đình đã luyện chế thành công hiện thân cảnh, minh chủ và mọi người không còn chỗ trốn, cũng không biết minh chủ chạy đi đâu. Có bị bắt hay không." Một người thủ lĩnh nói.
"Haiz!"
Một thủ lĩnh khác thở ngắn than dài nói: "Hai mươi anh em cùng với người của Vô Vi Đạo đi cứu minh chủ, ngoài bốn người Triệu Quân Thành không biết sống chết ra sao thì chúng ra có mười sáu người, giờ chỉ còn lại ba người chúng ta."
"Trời ơi, Thiên Đình muốn giết minh chủ của chúng ta đây mà, không biết chúng ta có thể tìm được minh chủ hay không, cho dù có tìm được, cũng không biết có thể sống sót trở về hay không."
"Con đường phía trước một mảnh tối tăm, không thấy phương hướng!"
"Đúng vậy!"
Tất cả mọi người đều gật đầu.
"Ha ha."
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
"Các vị, đừng nản lòng, bần đạo tới chỉ cho các vị một phương hướng."
Ngay khi những lời này nói ra, những người Vô Vi Đạo cùng ba vị thủ lĩnh đều sửng sốt. Bọn họ nhìn lên thì thấy một đạo nhân tóc đen râu xanh, trên mặt mang theo ý cười.
Nhìn thoáng qua, đám người Vô Vi Đạo hai mắt sáng ngời, lập tức cung kính hành lễ: "Tiểu tiên vô tri, xin gặp qua Trấn Nguyên Đại Tiên."
"Cái gì, Trấn Nguyên Đại Tiên?"
Ba vị thủ lĩnh đều chấn động, rồi sau đó sôi nổi hành lễ: "Tiểu tiên gặp qua Trấn Nguyên Đại Tiên!"
"Miễn lễ miễn lễ."
Trấn Nguyên Tử xua tay, ngồi xuống tảng đá.
Đám người Vô Vi Đạo cùng ba vị thủ lĩnh lúc này mới dám ngồi dậy.
"Trấn Nguyên Đại Tiên, ngài nói ngài sẽ chỉ cho chúng tôi một phương hướng, là phương hướng nào?" Đám người Vô Vi Đạo hỏi.
Trấn Nguyên Tử cười nói: "Đừng lo lắng, các người đều vất vả, ăn nhân sâm giải khát trước đi."
Vừa dứt lời. Trấn Nguyên Tử lấy ra hai quả nhân sâm đưa một quả cho dám người Vô Vi Đạo và một quả cho ba vị thủ lĩnh.
Đám người Vô Vi Đạo cực kỳ vui mừng, run rẩy đưa tay tiếp nhận nhân sâm, vừa ăn vừa cảm động đến mức rơi lệ.
Được ăn nhân sâm thì có trả giá bao nhiêu cũng thấy xứng đáng.
Ăn xong nhân sâm, đám người Vô Vi Đạo cười nói: "Cảm tạ đại tiên ban quả, ăn được nhân sâm của thượng đại tiên, cuộc đời này của tiểu tiên cũng không uổng phí!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Ba vị thủ lĩnh gật đầu như gà con mổ thóc.
Trấn Nguyên Tử cười, nói: "Ăn no rồi thì chúng ta lên đường, bần đạo dẫn các người đi cứu minh chủ các người."
Vừa dứt lời, ông mang theo đám người Vô Vi Đạo và ba vị thủ lĩnh bay nhanh về một hướng.
Chẳng bao lâu, họ dừng lại trên không trung.
"Các người cứ đợi ở chỗ này, lát nữa minh chủ của các người sẽ điều khiển phi thuyền tới đây, nếu gặp khó khăn thì các người phải cứu nó, bay lên phi thuyền ra tay cứu giúp, nhớ lấy." Trấn Nguyên Tử nói.
Đám người Vô Vi Đạo ôm quyền nói: "Tiểu tiên hiểu rồi, tiểu tiên sẽ ở đây đợi minh chủ đến."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!