“Kính chào Hồng Quân Lão Tổ!”
Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn hành lễ một cách kính cẩn.
Bàn Cổ và Hồng Quân là hai người cùng thế hệ, hơn nữa còn là sư huynh đệ, Tam Thanh được biến thành từ ba linh hồn của Bàn Cổ, ban đầu không có bọn họ không có tu vi và sau khi được Hồng Quân Lão Tổ chỉ bảo thì mới có được tu vi.
Vì vậy, Hồng Quân vừa là một người thầy vừa là người bạn đối với Tam Thanh, cái cúi chào với Hồng Quân của Tam Thanh chính là lễ nghi đối với sư phụ, thế nhưng bọn họ lại không gọi một tiếng sư phụ mà chỉ bày tỏ sự tôn kính đối với ông ấy mà thôi.
“Ngồi đi.”
Ở trên đài cao, Hồng Quân Lão Tổ với áo trắng và mái tóc trắng nói với dáng vẻ ngây thơ.
“Vâng thưa Hồng Quân Lão Tổ.”
Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi xuống đệm cói ở trước mặt Hồng Quân Lão Tổ.
Hồng Quân Lão Tổ mỉm cười nói: “Nguyên Thủy, nhìn ông đầy vẻ buồn bực và cũng rất tức giận, có người nào đã trêu chọc ông à?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận nói: “Tên khốn Thông Thiên kia thật sự rất ngang ngược, cháu gái của Văn Trọng bị bắt đi, vì để dụ Diệp Thiên đi ra nên Ngọc Hoàng đã bảo đệ tử của tôi đến giúp đỡ và đặt bẫy phục kích và đợi Diệp Thiên chui vào.”
“Diệp Thiên đã chui vào bẫy rập và suýt nữa bị xử tử, kết quả Văn Trọng lại chạy tới cướp pháp trường và đánh vỡ Tháp Linh Lung của Lý Tĩnh, còn đánh Cự Linh Thần bị thương, anh ta còn đánh Cự Linh Thần bị thương và giết chết vài thiên tướng, đệ tử của tôi liền xuất hiện khi nhìn thấy Văn Tuyết Tâm và Diệp Thiên sắp được Văn Trọng cứu đi, trong trận chiến với Văn Trọng thì đệ tử của tôi cũng giết nhầm Văn Trọng và sau đó Kim Linh Thánh Mẫu chạy đến muốn giết chết đệ tử của tôi, bà ta cũng đã lấy sạch Tam Hoa Tụ Đỉnh của người đệ tử Thanh Hư của tôi, tôi đúng lúc chạy đến thì nhìn thấy bà ta muốn giết chết Quảng Thành Tử nên ra tay và đánh bà ta bị thương, sau đó Thông Thiên cũng đã đến đó.”
“Ông ta vừa đến thì liền giống như người đàn bà đanh đá và nói cái gì mà xem thường việc đánh thêm một trận Phong Thần với tôi, ông ta còn bày ra dáng vẻ như một người không sợ bị thiệt thòi và hùng hổ dọa người, vì vậy tôi đã đánh vài chiêu với ông ta.”
“Đại sư huynh đã ngăn cản hai người chúng tôi rồi đứng ở giữa hòa giải, tôi cũng nhẫn nhịn ông ta, đồng ý thả cháu gái của Văn Trọng ra và không dính dáng đến gia đình của Văn Trọng nữa, nhưng mà ông ta cũng hài lòng và muốn thả cả gia đình của Diệp Thiên ra nữa, ông ta còn không cho phép đệ tử của tôi tiếp tục đuổi giết Diệp Thiên, nếu không thì ông ta sẽ bảo đệ tử của ông ta giúp đỡ Diệp Thiên và còn nói rằng nếu như đệ tử của tôi bị đệ tử của ông ta giết chết vào một lúc nào đó thì đừng trách ông ta không báo trước.”
“Hồng Quân Lão Tổ, ngài nói xem có phải ông ta đã rất quá đáng rồi hay không? Tên Diệp Thiên kia phạm tội rất đáng chết, nếu như để lại thì sẽ trở thành một mối tai họa và còn giết chết Dương Tiễn, Na Tra và đệ tử của tiên chúng đấy, nếu như tôi đồng ý với Thông Thiên không tính toán với Diệp Thiên và không để cho đệ tử đi giết chết Diệp Thiên thì tôi nên ăn nói với những thiên binh thiên tướng đã chết đi như thế nào đây, tất cả mọi người sẽ nhìn vào Xiển giáo của tôi như thế nào đây?”
“Vì vậy tôi thật sự cảm thấy rất bất lực và tức giận nên chỉ có thể tìm đến sự giúp đỡ của Hồng Quân Lão Tổ để giải quyết chuyện này, ít nhiều gì thì Thông Thiên cũng kiêng dè ngài đấy.”
Nói đến đây thì Nguyên Thủy Thiên Tôn mới chịu im miệng lại
Hồng Thủy Lão Tổ lớn tiếng cười lên và nói: “Thông Thiên đang được voi đòi tiên đấy à.”
“Còn không phải sao!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận nói: “Đại sư huynh bảo tôi và ông ta đi tìm Hồng Quân Lão Tổ để giải quyết nhưng mà ông ta không dám đến thì thôi đi, ông ta còn nói rằng Hồng Quân Lão Tổ sẽ đứng về phía ông ta, đây thật sự là một người ngang ngược!”
“Ha ha!”
Hồng Quân Lão Tổ cười nói: “Nếu như Thông Thiên đến đây và đứng ở trước mặt tôi thì tôi nói cái gì chính là cái đó, ông ấy không dám phản đối nên ông ta mới không đến mà trực tiếp bảo ông mang thái độ của ông ấy đến cho tôi, không thể không nói rằng lần này Thông Thiên đã trở nên thông minh rồi, nếu như ông ta đến đây thì sẽ bị tôi giam lại ở nơi này, vậy thì tên Diệp Thiên và đứa cháu gái của Văn Trọng sẽ bị các người giết chết.”
“Thế nhưng ông ấy không đến mà lại mang thái độ của mình đến đây, nếu như tôi không đồng ý thì quả thật ông ấy sẽ làm loại theo như tính cách của mình, đến khi quấy rối đến mức cả thế giới đều trở nên rối lại thì sẽ không hề tốt chó bất cứ người nào.”
“Vì vậy lần này ông ấy đã thắng cược rồi, tôi phải đứng về phía ông ấy để dẹp loạn chuyện này.”
“Cái gì!” Nguyên Thủy Thiên Tôn kinh ngạc và sững người nói: “Hồng Quân Lão Tổ thật sự muốn đứng về phía ông ta sao, ngài sẽ đồng ý với đề nghị của ông ta mà thả Diệp Thiên với Văn Tuyết Tâm ra và không cho phép đệ tử của tôi đi đuổi giết cả gia đình của Diệp Thiên ư?”
“Ừm.”
Hồng Quân Lão Tổ gật đầu và nói: “Chỉ khi đồng ý chuyện này thì ông ấy mới chịu dừng tay lại, bởi vì ông ấy muốn lôi kéo Diệp Thiên để giúp cho Tiệt giáo của ông ấy trở nên lớn mạnh, dù sao thì Tiệt giáo đã bị Xiển giáo của ông chèn ép hàng triệu năm sau trận chiến Phong Thần và đã thất bại hoàn toàn rồi, nếu như có thể lấy được Diệp Thiên và đội quân dưới trướng cậu ta liền có thể thu hẹp khoảng cách với Xiển giáo của các ông, ông ta cũng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút ở trong lòng.”
“Chuyện này……”
Nguyên Thủy Thiên Tôn không nói nên lời.
Thái Thượng Lão Quân nói: “Vậy thì chúng ta chẳng phải đang nuôi ong tay áo hay sao? Dựa vào tính cách của Thông Thiên, một khi ông ta đã đủ lông đủ cánh rồi thì sẽ làm lớn chuyện đấy!”
“Không sao.”
Hồng Quân Lão Tổ vung tay nói: “Ông phải nhường một bước cho ông ấy, ông không chịu nhường bước thì ông ấy không nổi giận mới lạ đấy,
một khi ông ấy nổi giận thì lại phải đánh nhau với các người, đến lúc đó lại có thêm một mối tai họa lớn, vì vậy các người bắt buộc phải nhường nhịn ông ấy về chuyện này.”
“Dĩ nhiên cũng không thể hoàn toàn chiều theo ông ấy, ông ấy không muốn đệ tử của ông ra tay thì đệ tử của ông đừng nên tấn công, ông có thể để cho Thiên Đình ra tay hoặc là bảo người của nhân gian ra tay, ở Thiên Đình và nhân gian có nhiều cao thủ như vậy mà còn sợ không giết chết một tên Diệp Thiên được à?”
“Chỉ cần đừng để cho cậu ta còn sống để quay trở về Nam Thiệm Bộ Châu thì những đội quân ở Nam Thiệm Bộ Châu sẽ không phải là một mối đe dọa, một khi Diệp Thiên chết đi thì đội quân sẽ bị quét sạch bởi cuộc nội chiến của bản thân bọn họ.”
Trên thực tế, Hồng Quân Lão Tổ đã biết được Diệp Thiên huấn luyện ra được một đội quân và liên tục đánh bại thiên binh thiên tường được vài lần, ông ấy cũng từng nghi ngờ rằng Diệp Thiên có phải là kiếp nạn của mình hay không, thậm chí ông ấy cũng đã dùng Thiên Đạo Pháp Tắc để suy đoán.
Có điều ông ấy chưa kịp suy đoán được kết quả ở trên người Diệp Thiên thì đã bỏ qua ý nghĩ kiếp nạn chính là Diệp Thiên của mình.
Thế nhưng vì sự an toàn nên ông ấy vẫn mong rằng Diệp Thiên sẽ bị xóa xổ, dù sao thì nếu để lại loại người này thì cũng trở thành một mối tai họa đối với Thiên Đình.
“Cảm ơn Hồng Quân Lão Tổ đã chỉ bảo, tôi biết mình nên làm như thế nào rồi.”
Nguyên Thủy Lão Tổ cúi chào và nói.
Hồng Quân Lão Tổ nói: “Tôi sẽ tự tay viết thư cho ông mang theo để cho ông không bị mất mặt và cũng có thể làm dịu lửa giận của Thông Thiên.”
Nói xong, ông ấy liền chuyển động ngón tay ở trên không, từng con chữ màu vàng xuất hiện và sau đó biến thành một mảnh vải màu vàng rồi rơi vào tay của Nguyên Thủy Thiên Tôn .
Sau đó Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân cùng nhau rời đi.
Lúc này ở thành Trường An.
“Các người nói xem, Hồng Quân Lão Tổ sẽ giải quyết theo suy nghĩ của Thông Thiên giáo chủ không?”
“Tôi nghĩ là không, dù sao thì Thông Thiên giáo chủ yêu cầu hơi quá mức.”
“Chắc chắn ngài ấy sẽ không làm theo suy nghĩ của Thông Thiên giáo chủ mà Thông Thiên giáo chủ sẽ phải chịu sự trừng phạt đấy.”
Rất nhiều người đều nhỏ tiếng bàn bạc.
Ngay cả Tôn Ngộ Không cũng hỏi Diệp Thiên: “Anh nói rằng Hồng Quân Lão Tổ có thể thỏa hiệp à?”
Diệp Thiên suy nghĩ và nói: “Chắc hẳn có thể.”
Anh nghĩ rằng Trấn Nguyên Tử bảo anh đến cướp pháp trường thì nguồn sống quan trọng mà anh có thể dựa vào chính là Thông Thiên giáo chủ, nếu như Hồng Quân Lão Tổ không chịu thỏa hiệp thì anh còn có thể sống được sao?
Hơn nữa địa thư của Trấn Nguyên Tử có thể nhìn thấy được tương lai và biết rằng anh có thể sống, vậy thì Thông Thiên giáo chủ chắc chắn có thể thắng được ván cược này.
“Hừ.”
Dương Tiễn và Na Tra lạnh lùng hừ lên một tiếng và đều nói thầm trong lòng: “Các người cứ chờ chết đi, không có cửa để khiến cho Hồng Quân Lão Tổ thỏa hiệp được đâu.”
Ngay vào lúc này bỗng có một tiếng động hỗn loạn vang lên.
“Các người nhìn xem! Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân đã trở về rồi!”
Tất cả mọi người đều đến nhìn xem và quả nhiên nhìn thấy hai vị thiên tôn đến từ khoảng không, thế nhưng Hồng Quân Lão Tổ lại không đi cùng hai người bọn họ.
“Ha ha!”
Thông Thiên giáo chủ lớn tiếng cười lên ngay lập tức và nói: “Nguyên Thủy, như thế nào rồi, Hồng Thủy Lão Tổ không đến cùng các người để dạy dỗ tôi thì có phải ngài ấy đã bảo ông thỏa hiệp với tôi rồi hay không?”
“Hừ!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận mà hầm hừ nói: “Hồng Quân Lão Tổ đã nói rằng là một người sư huynh thì không nên tính toán với sư đệ, phải nhường nhịn sư đệ một chút nên lần này tôi sẽ nhịn lấy, tôi sẽ đồng ý toàn bộ những điều kiện mà ông đã đưa ra vào khi nãy, ông đã hài lòng chưa?”
“Cái gì!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nói những lời này ra thì nhóm người Quảng Thành Tử và những người có mặt ở nơi đó đều sững người.
Ông ta thật sự thỏa hiệp với Thông Thiên giáo chủ à!
“Ha ha ha!!!”
Thông Thiên giáo chủ không nhịn được mà lớn tiếng cười lên và nói: “Tôi đã nói rồi, Hồng Quân Lão Tổ sẽ đồng ý với những điều kiện mà tôi đã đưa thôi mà ông cứ không tin và phải đi tìm ông lão nhà người ta, bây giờ cảm thấy thoải mái rồi chứ?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận nói: “Ông đừng vui mừng quá sớm, Hồng Quân Lão Tổ bảo tôi đưa một bức thư tay đến cho ông, ông tự mình xem đi.”
Nói xong, ông ta liền ném tấm vải màu vàng ở trong tay ra.
Ngay trong chớp mắt.
Một loạt những con chữ màu vàng hiện lên ở trên không trung.
Nội dung viết rằng: “Thông Thiên hãy biết chừng mực và đừng được voi đòi tiên quá mức, Nguyên Thủy và Thái Thượng nể mặt ông là một người sư đệ nên nhường nhịn ông một chút, bọn họ đã đồng ý với điều kiện của ông thế nhưng chỉ giới hạn ở mức không cho đệ tử của bọn họ nhúng tay vào, điều này không có nghĩa là Thiên Đình sẽ bỏ qua, dù sao thì Diệp Thiên cũng là kẻ phạm tội nặng ở Thiên Đình, Thiên Đình nên trừng phạt cậu ta theo pháp luật, Nguyên Thủy và Thái Thượng căn dặn đệ tử của mình không được giúp Thiên Đình bắt cậu ta thì ông cũng phải bảo đệ tử của ông không được giúp đỡ cậu ta, nếu như không làm theo thì đừng trách tôi sẽ trách phạt ông.
Khóe mặt của Thông Thiên giáo chủ liền co giật một cái khi đọc xong những dòng chữ này.
Đây là đang cho mình một viên kẹo rồi lại tát mình một cái à.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm thấy vui vẻ ngay lập tức và nói: “Thế nào, ông có chịu phục với suy nghĩ của Hồng Quân Lão Tổ hay không?”
“Hừ!”
Thông Thiên giáo chủ hầm hừ nói: “Ông khoái chí về điều gì chứ? Mục đích của tôi cũng không phải là không cho Thiên Đình bắt Diệp Thiên mà là không để cho đệ tử của ông đối phó với cả gia đình của Tuyết Tâm, bây giờ tôi đã đạt được mục đích rồi, về phần Thiên Đình muốn bắt lấy Diệp Thiên bằng cách nào cũng không hề liên quan đến tôi nữa, thế nhưng người của ông không thể tham gia, nếu như người của ông tham gia vào chuyện này thì vẫn như câu nói kia, đến lúc đó đệ tử của ông bị giết chết bởi đệ tử của tôi thì đừng trách tôi không báo trước cho ông biết.”
“Ông……”
Vẻ mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng trở nên xám xịt.
“Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa.”
Thái Thượng Lão Quân đứng ra hòa giải và nói: “Quảng Thành Tử, các người đều trở về phủ động của các người để tu luyện đi, sau này không được tham gia vào việc bắt giữ Diệp Thiên, nhóm người Dương Tiễn, Na Tra và Lý Tĩnh không bị hạn chế, dù sao thì con cháu của các người cũng bị Diệp Thiên giết chết.”
“Kim Linh Thánh Mẫu, dưới tình huống nhóm người Quảng Thành Tử không thể đi bắt Diệp Thiên thì bà cũng không được giúp đỡ, nếu không thì sẽ trừng phạt theo luật của Thiên Đình.”
“Tất cả mọi người đều đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu thưa đại sư bá!”
Nhóm người Quảng Thành Tử và Kim Linh Thánh Mẫu đều ôm quyền cúi người.
“Trở về hết đi.”
Thái Thượng Lão Quân vung tay áo một cái và nói.
Nhóm người Quảng Thành Tử và Kim Linh Thánh Mẫu rời đi ngay lập tức.
“Tuyết Tâm, Diệp Thiên, các người đi đi, nếu như để cho Thiên Đình bắt lấy một lần nữa thì tôi không thể cứu các người được nữa đâu.” Thông Thiên giáo chủ nói.
“Cảm ơn Thông Thiên giáo chủ!”
Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm, Tôn Ngộ Không, Đóa Đóa đều ôm quyền và nói lời cảm ơn.
Một giây sau đó!
Cả nhóm bọn họ ngồi lên Hắc Kỳ Lân và biến thành một luồng ánh sáng rồi nhanh chóng bay về phía Nam Thiệm Bộ Châu.
“Lý Tĩnh, mau đến gặp Ngọc Đế và cử người phong tỏa hải vực đi đến Nam Thiệm Bộ Châu, tôi sẽ đi bắt lấy bọn họ trước!”
Câu Trần Đại Đế để lại câu nói này liền nhanh chóng đuổi về hướng rời đi của nhóm người Diệp Thiên.
“Hắt xì!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!