Theo lời nói của Quảng Thành Tử rơi xuống.
Chỉ trong một thoáng.
Câu Trần đại đế, Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Hoàng Long Đạo Nhân, Thái Ất chân nhân, Ngọc Đỉnh chân nhân, Đạo Hạnh Thiên Tôn, bảy vị đại năng cảnh giới thái thượng đồng thời ra tay.
Bọn họ nhao nhao cầm thần binh trong tay, huy động tiên pháp đâm phía sau lưng Văn Trọng.
Thấy thế, Văn Tuyết Tâm cuồng loạn kêu lên: "Ông nội! Mau tránh ra!"
"Lôi Tôn cẩn thận!"
"Thái công cẩn thận!"
Diệp Thiên, Tôn Ngộ Không, Đóa Đóa, Tiểu Diệp Chiến, đều hoảng hốt hô lên.
Văn Trọng đương nhiên là cảm ứng được nguy hiểm ở phía sau lưng truyền đến, cũng biết mình cách cái chết không xa nữa, nhưng ông không muốn cứ như vậy không chống cự gì mà chết đi, lúc này ông quay người lại vung thư hùng song roi lên, đánh vỡ pháp bảo công kích của Ngọc Đỉnh chân nhân và Đạo Hạnh Thiên Tôn hai vị sư thúc.
Một giây sau!
Câu Trần đại đế, Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Hoàng Long Đạo Nhân, Thái Ất chân nhân, năm vị đại năng cảnh giới thái thượng lấy pháp bảo ra, pháp bảo chiếu ra các tia tinh mang đánh vào lồng ngực của Văn Trọng.
Bá bá bá!!!
Trong khoảnh khắc ấy phòng ngự của Văn Trọng bị công phá, lồng ngực bị năm tia tinh mang đâm xuyên, năm luồng khí tức có màu sắc khác nhau trong nháy mắt từ trong thân thể của Văn Trọng rò rỉ ra.
"Ông nội!"
"Lôi Tôn!"
"Thái công!"
Văn Tuyết Tâm, Diệp Thiên, Tôn Ngộ Không, Đóa Đóa, Tiểu Diệp Chiến, đều tê tâm liệt phế kêu lên.
Tiểu Diệp Chiến có lẽ không biết năm luồng khí tức phát ra từ trong cơ thể là cái gì, nhưng Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm, Đóa Đóa bọn họ thì biết chuyện này có nghĩa là gì.
Đại La Kim Tiên là một cảnh giới cực kỳ trọng yếu, tu đến Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên.
Tam hoa, vì: Người hoa, hoa, thiên hoa.
Người hoa: Luyện tinh hóa khí.
Hoa: Luyện Khí Hóa Thần.
Thiên hoa: Luyện Thần phản Hư.
Ngũ khí phân biệt là: Tâm tàng thần, gan tàng hồn, tỳ tàng ý, phổi tàng phách, can tàng tinh.
Chỉ có luyện thành Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên, mới có thể trở thành Đại La Kim Tiên, Thái Thượng Thiên tôn, Đạo Tổ đại đạo.
Có thể nói, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên, là nền tảng thông đến cảnh giới tối cao, một khi bị phá tam hoa, lộ năm luồng khí ra ngoài cho dù không chết cũng tàn phế.
Mà bây giờ Văn Trọng bị rò rỉ năm luồng khí ra ngoài, tu vi sẽ vì vậy mà sụt giảm, thẳng đến năm luồng khí cạn hết tu vi sẽ giảm xuống dưới cảnh giới Đại La.
Đối với tiên nhân mà nói tu vi chính là sinh mạng, tu vi giảm xuống đối với tiên nhân mà nói chính là muốn tính mạng của người đó.
"Các người tha cho ông nội của ta đi! Tha cho ông nội của ta đi mà!"
Văn Tuyết Tâm gào khóc, liều mạng gào thét.
Nhưng mà, Câu Trần đại đế và đám người Quảng Thành Tử căn bản không có ý định bỏ qua cho Văn Trọng, họ vẫn không ngừng pháp bảo trên tay tiếp tục làm rò rỉ năm luồng khí của Văn Trọng.
"Thái công, người có đau hay không, hu hu hu hu…"
Tiểu Diệp Chiến thấy trên người thái công đang chảy máu, đang bị rò rỉ khí, bị ném trứng thối vào đầu máu chảy xuống cậu cũng không có khóc, nhưng giờ khắc này cậu lại nhịn không được gào khóc.
"Thái công không đau Chiến Nhi đừng khóc, sau này phải nghe lời mẹ cháu, phải chăm chỉ tu luyện cùng ba ba, chờ Chiến Nhi trưởng thành phải giết hết những người này xả giận giúp Thái Công?" Văn Trọng đưa lưng về phía Tiểu Diệp Chiến, trên khóe miệng là nụ cười nhân từ nói.
"Hu hu hu…"
Tiểu Diệp Chiến khóc rất thương tâm: "Chiến Nhi sẽ nhớ kỹ lời của thái công, sẽ nghe lời mẹ nói, sẽ chăm chỉ cùng ba ba tu luyện, chờ Chiến Nhi trưởng thành, nhất định sẽ giết hết những người này xả giận cho Thái Công."
"Tốt tốt tốt!"
Văn Trọng cười nói liên tiếp ba chữ tốt, khắp khuôn mặt là vẻ vui mừng.
"Hừ!"
Thanh Hư Chân quân đứng ở phía sau ông, thấy năm luồng khí Văn Trọng bị rò ra nhiều rồi, thực lực chắc đã giảm xuống đến mức trình độ của ông ta cũng có thể nghiền nát Văn Trọng rồi, ông ta giơ ra lập tức xuất hiện tám cái chùy bạc, ông ta đẩy một cái đánh về phía sau lưng Văn Trọng.
"Đừng mà!!!"
Văn Tuyết Tâm cuồng loạn kêu lên.
Một giây sau!
Oanh!
Chùy bạc nện ở trên lưng Văn Trọng, khiến Văn Trọng phun ra một ngụm máu tươi.
Keng keng!!
Hai tiếng âm thanh thanh thúy dễ nghe vang lên.
Thư Hùng song roi rớt xuống đất.
"Ngao ô…"
Hắc kỳ lân ghé vào trong vũng máu hí.
"Ông nội!!!"
Văn Tuyết Tâm khóc không thành tiếng, rất nhanh liền ngất đi.
"Thái công!!!"
Tiểu Diệp Chiến ở trong ngực chị khóc như mưa.
"Hu hu hu hu…"
Đóa Đóa ôm em trai, mắt to xinh đẹp đều khóc sưng húp lên.
Tôn Ngộ Không cũng lau nước mắt.
Diệp Thiên một mặt đau thương, hai tay nắm chặt, cắn chặt răng vang lên tiếng khanh khách, hận không thể nghiền xương những người này thành tro, chu di cửu tộc!
Chung quanh cũng có rất nhiều người lã ba rơi nước mắt.
Đều vì cái của chết Văn Trọng mà cảm thấy đau lòng.
"Thanh Hư sư đệ, vì sao ngươi lại giết Văn Trọng vậy, dù sao thì Văn Trong cũng là đồ tôn của sư thúc, phế tu vi áp giải lên Thiên Đình hỏi tội, sư thúc cũng không thể nói cái gì cả, bây giờ người giết chết Văn Trọng rồi, nếu sư thúc trách tội phải giải quyết thế nào cho tốt đây!"
Thái Ất chân nhân có chút sợ hãi nói.
"Hừ!"
Thanh Hư Chân quân khẽ nói: "Là Văn Trọng chạy tới cướp pháp trường, còn ra tay với trưởng bối, có thể nói là không coi luật pháp Thiên Đình ra gì, không biết phép tắc, ta cũng chỉ là thay sư thúc thanh lý môn hộ, sư thúc tìm không ra lý do trách móc ta."
Thái Ất chân nhân ảo não nói: "Tuy là nói như vậy, nhưng sư thúc không cho là như vậy nhất định phải trách cứ chúng ta thì làm sao bây giờ?"
Quảng Thành Tử vỗ bả vai Thái Ất chân nhân, nói: "Sư đệ đừng sợ hãi quá như vậy cho dù trời có sập xuống, cũng có sư phụ chống đỡ cho chúng ta, hơn nữa bây giờ chúng ta Xiển giáo thiên hạ, thiên giới khắp nơi đều là người Xiển giáo của chúng ta, chẳng lẽ sư thúc lại giám vì một tên Văn Trọng, mà khơi mào chiến tranh với Xiển giáo một lần nữa ư?"
"Nếu như sư thúc dám, thì lần này ông ta cũng sẽ thất bại thảm hại hơn lần trước mà thôi!"
"Cho nên, ta nghĩ sư thúc cũng là người thông minh, sẽ không bởi vì một tên Văn Trọng mà trách cứ chúng ta đâu."
Sau khi nghe những lời phân tích của Quảng Thành Tử, Thái Ất chân nhân lúc này mới yên tâm không ít, liền nhìn về phía Lý Tĩnh đang đứng ở một góc của Trảm Tiên đài, nói: "Ngươi về trước đi, bẩm báo cho Ngọc Đế biết tình huống bây giờ, thuận tiện mời Thái Thượng đạo tổ xuống đây phục sinh đám người Na Tra."
"Vâng, chân nhân."
Lý Tĩnh lập tức rời khỏi Trảm Tiên đài, bay về phía Thiên Đình.
Lúc này, tám vị đại năng cảnh giới thái thượng, bao vây cả nhà Diệp Thiên ở giữa.
"Văn Trọng đã bởi vì các người mà chết rồi, mau chủ động ra đây chịu chết đi, nếu không một tí nữa lại có thêm Trấn Nguyên Tử chạy tới đây cướp pháp trường, lại cũng sẽ mất mạng giống như Văn Trọng vậy." Âm thanh Quảng Thành Tử lạnh lùng nói.
Diệp Thiên không cho rằng Trấn Nguyên Tử sẽ đến cướp pháp trường, ở trong ấn tượng của anh, Trấn Nguyên Tử khéo đưa đẩy vô cùng lão luyện lại thông minh, hơn nữa còn có địa thư có thể nhìn thấy hung cát, còn lâu ông ta mới đến đây tự tìm cái chết.
Thế là, Diệp Thiên cắn răng nói: "Tám người các người ta đã nhớ kỹ, một ngày nào đó ta nhất định sẽ bắt các người đến tế điện Lôi Tôn, sau đó giết sạch người nhà của các ngươi, giết sạch đồ tử đồ tôn của các ngươi, các người sẽ phải trả giá cho tội ác hôm nay mà các người đã gây ra!"
"Ha ha!!!"
Câu Trần đại đế giận quá hóa cười: "Ngươi vẫn là nghĩ cách để làm để sống sót trước đã thì hơn, chờ hào quang biến mất, chỉ trong nháy mắt ta liền có thể khiến ngươi vạn kiếp bất phục, còn nghĩ muốn thay Văn Trọng báo thù, nghĩ cũng đừng nghĩ, mãi mãi cũng không có ngày như vậy đâu!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!