Ngọc Đế nghe nói không tấn công quân đồng minh được lâu, tâm trạng trở nên cực kì tồi tệ nhưng sau khi nghe những lời giải trình của Câu Trần đại đế tâm trạng ngay lập tức liền trở nên vui vẻ.
Đúng vậy!
Có những con tin này nằm trong tay, sao phải u sầu lo sợ Diệp Thiên không đến cứu? Chỉ cần một khi Diệp Thiên đến cứu thì với thực lực của Thiên Đình, việc tóm được Diệp Thiên chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Một khi Diệp Thiên bị bắt thì đám bộ tộc đó cũng chỉ như rồng mất đầu. Cho dù không có nội chiến cũng không thể kết thành một, thì việc tiêu diệt bọn chúng sao phải lo sợ đến thất bại?
Nghĩ đến đây, Ngọc Đế cười ha hả: “Câu Trần đại đế, lời của ngươi nói không sai, có những con tin này trong tay chúng ta thì không sợ không bắt được Diệp Thiên, một khi bắt được Diệp Thiên thì cũng chẳng còn lo lắng gì về việc tiêu diệt quân đồng minh của Nam Chiêm Bộ Châu nữa rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Văn võ triều đình đều cùng nhau gật đầu.
Lúc này có người hỏi: “Câu Trần đại đế, nếu như Diệp Thiên không cắn câu, không đến cứu Tôn Ngộ Không và vợ con của hắn, vậy thì chúng ta phải làm thế nào?”
“Đây chẳng phải dễ hơn sao?”, Câu Trần đại đế cười nói: “Nếu như Diệp Thiên không đến cứu người, chúng ta sẽ phái người đến Nam Chiêm Bộ Châu loan tin nói rằng minh chủ Diệp Thiên của bọn chúng gan như thỏ đế đến cả vợ con của mình cũng không dám đi cứu. E rằng một ngày nào đó thủ lĩnh của bọn chúng bị trảm đầu thì Diệp Thiên hắn sẽ càng không đi cứu.”
“Người của Nam Chiêm Bộ Châu tuy man rợ nhưng họ lại trung thành hơn bất kì bộ tộc nào khác. Một khi Diệp Thiên mang trên người tội danh sợ chết thì nhất định có bộ tộc sẽ dần dần rời khỏi liên minh.”
“Đến lúc đó quy mô của liên minh sẽ bị thu hẹp lại, sự ủng hộ dành cho Diệp Thiên trong nội bộ liên minh sẽ dần mất đi, cho dù bọn chúng có trăm tỉ đại quân thì cũng sẽ không liều mình ra sức ủng hộ Diệp Thiên như hiện giờ. Lúc đó cớ gì phải lo lắng chuyện không tiêu diệt được Diệp Thiên cùng liên minh của hắn chứ?”
Lời này vừa nói ra, cả văn võ triều đình đều gật gù sôi nổi bàn luận: “Mọi sự đều nằm trong dự liệu của Câu Trần đại đế.”
“Đúng vậy, có vợ con của Diệp Thiên trong tay, Diệp Thiên không muốn cứu cũng chẳng được. Nói tóm lại, thế chủ động đang ở trong tay chúng ta, tỷ lệ thành công tiêu diệt được quân đồng minh đã tăng lên chí ít ba lần rồi.”
“Đúng vậy, trận chiến này tuy rằng bất phân thắng bại nhưng có được vợ con Diệp Thiên nằm trong tay thì trận chiến này cũng coi như thắng lợi không nhỏ. Chỉ cần chúng ta biết cách lợi dụng tốt vợ con của hắn vậy thì ngày thắng lớn sẽ chẳng còn xa.”
“…”
Nghe tiếng văn võ triều đình xao xao bàn luận, Ngọc Đế lại cười lớn: “Câu Trần đại đế nói rất đúng, có vợ con của Diệp Thiên nằm trong tay chúng ta thì ngày thắng lợi chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.”
Tôn Ngộ Không mắng: “Lão già Ngọc Đế, ngươi thật bỉ ổi vô liêm sỉ, có bản lĩnh thì ngự giá thân chinh, dẫn đại quân đến quyết chiến một trận cùng Diệp Thiên, không có bản lĩnh thì mau thả chúng ta ra, phái người đến giảng hòa, đừng có mà ở đây làm chuyện để gieo gió gặp bão, nếu không sau này cũng sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá vì những hành động ngày hôm nay, đến lúc đó ngươi có hối hận cũng chẳng kịp!”
“Hỗn xược…”
Ngọc Đế nổi giận đập bàn: “Con khỉ ngang ngược nhà ngươi, sao dám nói với ta những lời như vậy, còn tưởng rằng ngươi còn có thể đại náo thiên cung sao? Trẫm đã nhịn ngươi lâu rồi, lần này ngươi rơi vào tay trẫm, ngươi tiêu đời rồi!”
“Dương Tiễn, Na Tra hãy dạy cho tên khỉ này một bài học!”
“Vâng, Ngọc Đế!”
Dương Tiễn, Na Tra mỗi người dùng cây đao hai lưỡi ba mũi, một người dùng hỏa tiêm thương nhằm vào lưng và ngực của Tôn Ngộ Không mà quất vào.
Tôn Ngộ Không bị trói lại bằng Khổn Tiên Thằng, lại bị tiên pháp của Thái Ất Chân Nhân áp chế liền không có cách nào vùng vẫy chỉ có thể vừa chịu đựng những trận đòn roi vừa không ngừng chửi mắng.
Sau khi đánh đập dã man, Ngọc Đế hạ lệnh: “Đem Tôn Ngộ Không, Văn Tuyết Tâm và con của Diệp Thiên nhốt vào thiên lao, trông coi cẩn thận. Sau đó Thái Bạch Kim Tinh cho dán cáo thị thông báo dưới hạ giới, mười ngày sau tại Trảm Thiên Đài của thành Trường An sẽ xử trảm những tên trọng đạo Thiên Đình này!”
“Thần, tuân chỉ!”
Câu Trần đại đế và Thái Bạch Kim Tinh nhận chỉ.
Ngay lúc này Tử Vi Đại Đế mới đứng dậy nói: “Ngọc Đế, Diệp Thiên chống đối lại Thiên Đình, mặc dù tội không thể tha, nhưng có thể tống giam vào lao ngục, vẫn mong Ngọc Đế có thể nương tay cho vợ con của hắn.”
“Đúng vậy Ngọc Đế.”
Hậu Thổ Nương Nương cũng đứng lên: “Đứa nhỏ chỉ mới hơn một tuổi nhưng vì ba nó vi phạm thiên điều lại đem nó đi chém đầu. Có phần quá tàn nhẫn rồi.”
“Văn Tuyết Tâm mặc dù bỏ trốn cùng với Diệp Thiên nhưng tội không đáng chết, có thể phán quyết giam vào thiên lao, nhưng phán quyết trảm đầu thì có phần quá nặng rồi.”
Một trong năm vị trưởng lão, Đông Phương Thanh Đế, cũng đứng lên nói: “Khẩn cầu Ngọc Đế nhẹ tay trừng trị bọn họ.”
“Khẩn cầu Ngọc Đế nhẹ tay trừng trị bọn họ!”
Một số văn võ trọng thần thân cận với Tử Vi đại đế và Hậu Thổ Nương Nương và Đông Phương Thanh Đế cũng lần lượt xin lệnh.
Điều này khiến cho Ngọc Đế rơi vào thế khó xử.
Câu Trần đại đế hừ giọng: “Diệp Thiên đã phạm vào trọng tội mưu phản. Theo luật Thiên Đình phải chu di cửu tộc, sao lại không thể chém đầu bọn chúng?”
“Chuyện này…”
Tử Vi đại đế cùng những người khác đều không nói nên lời.
Ngay lúc này. Một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Câu Trần đại đế nói Diệp Thiên đã phạm vào trọng tội mưu phản, sao ta lại không cho rằng Diệp Thiên mưu phản? Thứ nhât, Diệp Thiên không hề dẫn đại quân chống lại Thiên Đình. Thứ hai, Diệp Thiên không dẫn đại quân đánh chiếm thành trì, chỉ là Nam Chiêm Bộ Châu không thuộc vào Vương Hóa nên mới thống nhất các bộ tộc với nhau mà thôi. Vậy thì có tội gì?”
“Các người không dẫn đại quân tấn công Diệp Thiên, Diệp Thiên có thể tấn công các người sao?”
“Cho nên ta cho rằng, Diệp Thiên mặc dù có tội nhưng không phải phạm vào trọng tội mưu phản mà chỉ là tội vi phạm thiên điều vì vậy tội không đáng chết. Ngọc Đế muốn phán quyết xử trảm vợ con hắn, thần không phục!”
Mọi người chăm chú nhìn xem giọng nói ấy phát ra từ đâu.
Chỉ nhìn thấy Văn Trọng bước vào với một lòng dạ chính nghĩa cùng thần thái trang nghiêm khiến người khác kính sợ.
“Ông nội, sao ông lại ở đây?”
Văn Tuyết Tâm đã hơn hai năm không gặp ông nội của mình. Lúc nhìn thấy ông nội, đôi mắt cô đã ươn ướt: “Có người muốn chặt đầu cháu. Ông nội không thể đến.” Văn Tuyết Tâm nói.
“Hu hu…” Văn Tuyết Tâm bật khóc, quay sang Diệp Chiến hét lên: “Chiến Nhi, mau gọi ông cố đi.”
Tiểu Diệp Chiến nhìn Văn Trọng, rồi kêu lên với một giọng ngây thơ, đáng yêu: “Ông cố.”
“Ơi..”
Văn Trọng đáp lời, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Chiến, sờ lên khuôn mặt trắng nõn đầy bầm dập cùng vết sướt của cậu bé, đau lòng nói: “Là ai đã đánh Chiến nhi thành ra thế này?”
Tiểu Diệp Chiến tức giận nói: “Là một đám người xấu. Bọn họ dùng trứng gà thối và rau hư ném vào người Chiến nhi, bọn chúng còn ném vào người mẹ và chị Đóa Đóa còn cả Hầu Tử thúc thúc nữa. Chiến nhi liền nói đợi sau này lớn lên sẽ giết hết bọn họ, sau đó bọn họ liền ném vào người Chiến nhi thành ra như vậy.”
“Có điều Chiến nhi không sao cả ông cố, bố cháu đã nói rồi, nam tử hán đại trượng phu chảy máu chứ không thể rơi nước mắt. Chiến nhi là nam tử hán đại trượng phu, Chiến nhi sẽ không khóc.”
Văn Trọng nghe xong nước mắt lưng tròng, đau lòng ôm lấy Tiểu Diệp Chiến.