“Quay lại!”
Nhìn thấy Diệp Thiên bay ra ngoài cửa sổ, Vô Vi đạo nhân kinh hãi ngay lập tức hét lên.
Nhưng…
Bản thân Diệp Thiên vốn là người không thể chịu đựng được bất bình, nhìn thấy vợ con mình bị đối xử, làm nhục như vậy, đặc biệt là đứa con mới hơn một tuổi của mình lại bị nhiều người tấn công đến như vậy thì làm sao có thể dằn được cơn nóng giận? Làm sao có thể kìm được cơn tức giận đang cuộn trào trong mình?
Mặc dù đang bị cơn phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc nhưng Diệp Thiên cũng biết rằng kích động làm như vậy cũng chẳng giúp được gì, không cứu được vợ con. Nhưng anh vẫn chẳng hề do dự, kiên quyết lao lên phía trước.
Không cứu đươc vợ con, không giết được những tên rác rưởi, cặn bã này? Mục đích của anh đó chính là khiến cho bọn người Lý Ngao và Dương Phong phải chết, cho bọn chúng biết được rằng kẻ nào ức hiếp con trai anh đều phải trả giá.
“Ngươi mau quay lại cho ta!”
Sắc mặt của Vô Vi đạo nhân ngay lập tức tối sầm lại. Bọn Câu Trần đại đế, Thái Ất Chân Nhân, Đại Đỉnh Chân Nhân đều là cao thủ có mặt ở đó. Lao vào đó chỉ có nước thịt nát xương tan vậy mà Diệp Thiên còn muốn lao vào. Đây chẳng phải là thọ tinh lão thượng điếu, ngại mạng dài hay sao?
Hét khản cả giọng Diệp Thiên vẫn chẳng quay lại, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên càng lúc càng tiến đến gần đại quân. Vô Vi đạo nhân vô cùng tức giận, không còn cách nào khác liền vung kiếm ra, một sợi dây thừng màu vàng được phóng ra, ngay lập tức trói chặt Diệp Thiên kéo Diệp Thiên quay trở lại.
“Ngươi điên rồi, ra ngoài là tự tìm lấy cái chết còn không biết sao?”, Vô Vi đạo nhân tức giận nói.
Diệp Thiên đứng dậy nói: “Bọn chúng đối xử với con trai tôi như vậy, lẽ nào tôi chỉ có thể giương mắt đứng nhìn thôi sao!”
“Vậy thì nhắm mắt lại, ai bảo ngươi nhìn.”
Vô Vi đạo nhân tức giận nói: “Chân Nguyên Đại Tiên đã nói, bảo ngươi đi cướp pháp trường chứ không phải bảo ngươi đi cướp cũi tù. Ngươi chạy đến cướp cũi tù chính là làm trái lại với ý của Chân Nguyên Đại Tiên. Hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, ngươi có biết không hả?”
“Ngươi muốn đâm đầu vào chỗ chết ta cũng không muốn cản, nhưng ngươi chết rồi thì vợ con ngươi phải làm sao?”
“Bọn họ sẽ bị dẫn lên đoạn đầu đài, một đao sẽ chém đứt đầu, ngươi có biết không vậy?”
Bị Vô Vi đạo nhân tuôn ra một tràng phẫn nộ, Diệp Thiên như bị dội một gáo nước lạnh, lửa giận trên người lập tức bị dập tắt.
Suy nghĩ một cách cẩn thận thì thật sự có lí.
Bây giờ xông ra, chỉ có thể giết chết bọn người Lý Ngao chứ không thể cứu được vợ con, đến cả mạng của mình còn không giữ nổi.
Anh chết rồi thì ai sẽ cứu vợ con anh?
“May là Vô Vi đạo nhân đã kéo tôi quay lại, tôi vừa rồi đã quá kích động rồi.”, Diệp Thiên hổ thẹn nói.
Vô Vi đạo nhân xua xua tay, đóng cửa số lại, rót cho Diệp Thiên một cốc rượu, nói: “Mắt không thấy tim không đau, đừng nhìn nữa, chẳng qua chỉ là một cuộc diễu hành thị chúng, không chết được đâu, hãy đợi đến ngày bọn họ lên đoạn đầu đài đi, đến lúc đó ngươi muốn đi cứu thì cứu, ta không cản. Nhưng bần đạo phải nói trước những lời khó nghe này, bần đạo sẽ không đi cướp pháp trường cùng ngươi, chuyện này thật quá nguy hiểm, bần đạo không muốn lấy đạo cơ tu luyện nghìn năm ra để mạo hiểm như vậy.”
“Tôi hiểu.”
Diệp Thiên ngối xuống, dốc sức rót một ly rượu, sau đó nốc hết bình rượu rồi ném cái bình xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc cướp pháp trường, tôi sẽ bắt toàn bộ bọn Lý Ngao, Dương Phong lại, nếu không thả vợ con tôi ra tôi sẽ bóp chết bọn chúng!”
….
Ngay lúc đó, ở bên ngoài.
“Hu hu hu…”
Nhìn thấy Tiểu Diệp Chiến bị ném trứng gà thối đến chảy máu khiến cho Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa khóc không thành tiếng.
Nhưng Tiểu Diệp Chiến lại không hề khóc mà chỉ cắn chặt răng. Một đôi mắt trong veo tràn đầy lửa giận, nắm tay nhỏ bé siết chặt, gánh chịu những bất công, ức hiếp và sỉ nhục mà bọn nguời trước mặt đã mang lại cho mình.
Hạt giống hận thù đã chôn sâu trong tâm hồn bé bỏng của cậu bé.
“Được rồi. Thế là đủ rồi. Tất cả đều dừng tay lại đi.”
Câu Trần đại đế đột ngột lên tiếng.
Bọn người Lý Ngao lúc này mới dừng tay lại.
“Văn Tuyết Tâm, bây giờ thì ngươi đã hối hận vì đã bỏ trốn cùng Diệp Thiên hay chưa?”
Dương Phong cười khẩy hỏi.
Văn Tuyết Tâm tức giận nói: “Chính bọn người các người mới phải hối hận về những tội nghiệt đã gây ra ngày hôm nay. ba của Chiến nhi sẽ đem các người nghiền xương thành tro bụi!”
“Ha ha ha!!!”
Lý Ngao cùng những người khác cười lớn.
Dương Phong chau mày nói: “Sao cơ, Diệp Thiên vẫn còn chưa chết?”
Dương Phong vừa dứt lời, Câu Trần đại đế gắt gỏng nói “Đi xuống hết cả đi, đừng có ở đây luyên tha luyên thuyên không thôi. ”
Ông ta không muốn để người khác biết được Diệp Thiên vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, càng không muốn để người khác biết được ông ta lại một lần nữa bị Diệp Thiên đánh bại.
Ông ta muốn dùng Văn Tuyết Tâm cùng những người đó làm mồi nhử để dụ Diệp Thiên ra ngoài sau đó bắt lấy Diệp Thiên rồi chờ đợi cuộc nội chiến của bộ tộc Nam Chiêm Bộ Châu khiến cho các bộ tộc bị tan rã.
Đến lúc đó, ông ta sẽ quang minh chính đại mà tuyên bố rằng chính ông ta, Câu Trần Đại Đế đã tiêu diệt Diệp Thiên cùng các lực lượng đồng minh để thể hiện chứng tỏ oai phong của Câu Trần đại đế mình.
“Vâng, đại đế.”
Lý Ngao, Dương Phong và những người khác biết ý liền quay trở về mặt đất.
“Thủy Đức Tinh Quân, dùng nước rửa sạch cho bọn chúng một chút. Hỏa Đức Tinh Quân, dùng lửa hong khô bọn chúng một lát tránh bẩn thỉu không thể lên Thiên Đình.”, Câu Trần đại đế ra lệnh.
“Vâng, Đại đế.”
Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân nhận lệnh
Ngay sau đó, Thủy Đức Tinh Quân xả nước gột rửa Tôn Ngộ Không, Văn Tuyết Tâm, Đóa Đóa, Diệp Chiến.
Sau khi rửa sạch sẽ, Hỏa Đức Tinh Quân đốt lửa dưới bốn chiếc cũi tù để hong khô bọn họ.
Sau khi xong việc.
Câu Trần đại đế ra lệnh cho đại quân tiếp tục tiến lên phía trước.
Không lâu sau.
Câu Trần đại đế cùng những người khác dẫn Tôn Ngộ Không, Văn Tuyết Tâm, Đóa Đóa và Tiểu Diệp Chiến tiến vào Lăng Tiêu bảo điện.
“Này, lần này đã thắng trận rồi sao? Tôn Ngộ Không, Văn Tuyết Tâm, con trai và con gái của Diệp Thiên đều đã bị bắt rồi.”
“Chẳng trách Ngọc Đế đã tạm thời triệu tập chúng ta thượng triều, hóa ra Ngọc Đế đã sớm biết được bọn người Câu Trần Đại Đế đã khải hoàn trở về.”
“Sao lại không thấy Diệp Thiên trong đám người đó, có phải đã bị đánh chết rồi hay không hay là đã để hắn ta chạy thoát rồi?”
Các võ văn trong triều xôn xao bàn luận.
“Ha ha ha!!!” Ngọc Đế đứng dậy khỏi ngai vàng, cười lớn.
Chiến thắng này đối với ông ta mà nói thật không dễ dàng gì!
Vì vậy ngay giờ phút này đây, trong lòng ông ta vô cùng phấn khích.
“Chúng thần khấu kiến Ngọc Đế!”
Câu Trần đại đế cung kính hành lễ.
“Các khanh bình thân.”
“Tạ ơn Ngọc Đế!”
Sau khi mọi người đứng dậy, Ngọc Đế cười nói: “Câu Trần đại đế, ta ngày đêm mong ngóng các người sớm ngày khải hoàn quay trở về. Hôm nay các người cũng đã quay về, còn bắt được bốn tên trọng nhân. Các khanh đã không làm ta thất vọng.”
“…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!