Loại đạo nhân tu vi Thái Thượng kính như Vô Vi Đạo Nhân đây, vận tốc vô cùng nhanh, công phu chỉ mất một khắc đồng hồ đã đưa Diệp Thiên đến Tây Ngưu Hạ Châu.
Sau đó tốc độ ông ta mới chậm dần rồi bay về phía Vạn Thọ Sơn.
Lúc tới gần Vạn Thọ Sơn.
Đột nhiên một thiên tướng kim giáp ngăn cản đường đi của Diệp Thiên và Vô Vi Đạo Nhân lại.
“Ha ha!”
Thiên tướng kia cười điên cuồng một tiếng: “Tôi tưởng là ai, thì ra là Diệp Thiên anh, đây là đánh thua rồi nên chuẩn bị chuồn tới Ngũ Trang Quán tị nạn hả?”
Câu Trần Đại Đế bọn họ vẫn chưa trở lại Đông Thắng Thần Châu, cho nên Thiên Đình bên đây vẫn chưa biết tình hình chiến đấu như thế nào, vị thiên tướng này thân ở Tây Ngưu Hạ Châu nên càng không biết Câu Trần Đại Đế bọn họ lại đánh thua.
Cho nên thấy Diệp Thiên chạy tới Tây Ngưu Hạ Châu, bản năng gã ta lập tức hoài nghi Diệp Thiên đánh thua, bị đuổi giết, sau đó chạy tới Ngũ Trang Quán tị nạn, nếu không Diệp Thiên anh thân làm thống soái minh quân. Lúc này chính là lúc đại quân Thiên Đình tiến đánh Nam Chiêm Bộ Châu, Diệp Thiên anh không có lý nào lại chạy tới Ngũ Trang Quán.
“Sao, anh là người của Thiên Đình?”
Diệp Thiên nhàn nhạt hỏi.
“Ha ha, đó là đương nhiên.”
Vị thiên tướng này cười đắc ý nói: “Bản tướng nhận chỉ lệnh của Ngọc Đế ở Ngũ Trang Quán này giám thị, đề phòng Trấn Nguyên Từ rời khỏi Ngũ Trang Quán tới Tây Ngưu Hạ Châu giúp anh.”
“Không ngờ không đợi được Trấn Nguyên Tử xuất quan nhưng đợi được trọng phạm Thiên Đình anh đây đến Ngũ Trang Quán này, vậy bản tướng đúng lúc bắt anh, bắt anh tới Thiên Đình, bản tướng liền lập tức có thể thăng quan phát tài.”
“Ha ha ha!”
Vị thiên tướng này vui không ngớt lời, lúc này tay gã ta vừa nhất, một luồng dây thừng trói tiên hiện ra trên tay gã ta.
Sau đó gã ta vung tay, dây trói tiên giống như rắn bay về phía Diệp Thiên.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, ứng với trên người chim ngốc nhà anh không thể thích hợp hơn.”
Diệp Thiên cười lạnh nói, thôi thúc tiên pháp, điều khiển Bạch Hổ, một trong tứ linh trong cơ thể.
Một giây sau!
Ngao!
Một tiếng hổ gầm vang vọng, chỉ thấy một con mãnh hổ từ trên người Diệp Thiên bay ra, bổ nhào về phía thiên tướng kia.
“Không hay!”
Nhưng thấy Bạch Hổ vô cùng hung dữ mạnh mẽ, cơ thể thần tướng kia run lên bần bật, sắc mặt lập tức trở nên điên cuồng, muốn thoát khỏi nơi này nhưng đã không kịp nữa.
Chỉ thấy Bạch Hổ bổ nhào vào trên người thiên tướng, hai chân trước khoác lên vai thiên tướng, dùng sức xé.
Xoẹt xoẹt!
Thiên tướng sống sờ sờ bị xé thành hai nửa.
“A!”
Sau khi thiên tướng bị xé toạc ra, một thiên tướng giống thiên tướng như đúc từ bên trong xé toang xác thịt rồi chạy ra, trên người lấp lánh ánh sáng vàng, vô cùng tàn bạo và loá mắt.
Đây là một vị Đại La Kim Tiên.
Hơn nữa còn lại thân xác Kim Tiên tu thành Đại La.
Kim Tiên trong Thiên Giới, có thân xác thành tiên, cũng có thần hồn thành tiên, hoặc là thân xác thành thánh và thần hồn thành thánh.
Chẳng hạn như Tam Thanh chính là linh hồn thành thánh.
Lại chẳng hạn như Văn Trọng, cuộc chiến Phong Thần năm đó đã chết, sau đó thần hồn được phong thần, cho nên Văn Trọng cũng là thần hồn thành tiên.
Trên thực tế thân xác thành tiên và thần hồn thành tiên, hay là thân xác thành thánh và linh hồn thành thánh đều không khác nhau.
Chỉ chẳng qua thân xác thành tiên và thành thánh thì có thể chết nhiều hơn một lần so với linh hồn thành tiên và thành thánh.
Bỏ mình vẫn còn thần hồn, mà người một khi có thần hồn thành tiên thành thánh chết rồi, không ngưng tụ xong thần hồn cũng sẽ hoàn toàn chết đi.
Về phần có thể ngưng tụ thần hồn hay không thì phải xem người giết tu vi sâu bao nhiêu, cũng phải xem người giúp ngưng tụ thần hôn tu vi cao bao nhiêu, rất nhiều nhân tố mới quyết định một vị thần tiên đã chết có thể ngưng tụ thần hồn sống lại hay không.
“Diệp Thiên, anh dám huỷ thân xác của bản tướng, tội anh đáng chết vạn lần.”
Thiên tướng vô cùng tức giận, lúc này lấy ra kim thân sáu trượng. Gọi ra một thanh đao Quan Công, đột nhiên bổ về phía Diệp Thiên.
“Anh đáng chết mà.”
Lời Diệp Thiên vừa dứt, Bạch Hổ vứt thân xác từ trên trời xuống, nó nhào về phía kim thân của thiên tướng.
Xoẹt xoẹt!
Kim thân rơi xuống từ trời này trực tiếp bị Bạch Hổ xé nát.
“Anh kiếm tứ linh này từ nơi nào, thật lợi hại. Xé Kim Tiên Đại La hai tầng kính giống như xé giấy, lợi hại hơn bản thân anh rất nhiều.” Vô Vi Đạo Nhân vừa cười vừa nói.
Diệp Thiên cười nói: “Một lần có duyên gặp được, thuần phục tứ linh này, nó đã dính trên người rồi.”
Dứt lời, Diệp Thiên thu Bạch Hổ vào trong cơ thể.
Sau đó hai người tiếp tục đi về phía Ngũ Trang Quán.
Trong chớp mắt đã đến Ngũ Trang Quán.
“Diệp Thiên, anh anh anh… Tại sao chạy về, chẳng lẽ… đánh thua, toàn quân bị diệt rồi?”
Minh Nguyệt nhìn thấy Diệp Thiên, vẻ mặt tỏ ra vô cùng kinh hoảng, giống như suy nghĩ của vị thiên tướng kia, nếu không phải đánh thua thì sao Diệp Thiên lại chạy về?
“Không có.” Diệp Thiên lắc đầu nói: “Đánh thắng, chỉ là lão tặc Câu Trần chơi chiêu ngầm, dùng hồ lô Tử Kim của Thái Thượng Lão Quân thu Đoá Đoá, Tuyết Tâm và đứa bé của Tử Kỳ và tôi vào trong hồ lô, sau đó mang theo vòng bảo hộ rút quân, tôi không biết nên làm sao cứu Đoá Đoá và Tuyết Tâm nên chạy tới Ngũ Trang Quán.
“Cái gì, Đoá Đoá bị bắt?”
Rất nhiều đệ tử Ngũ Trang Quán đều vây quanh.
Đoá Đoá rất tốt bụng, đưa nhân sâm chia cho bọn họ ăn, cho nên nghe nói Đoá Đoá bị bắt, đệ tử Ngũ Trang Quán đều tỏ ra vô cùng lo lắng.
Diệp Thiên gật đầu hỏi: “Đại tiên còn ở đây chứ?”
“Có.” Minh Nguyệt gật đầu.
Lúc này giọng nói của Trấn Nguyên Tử truyền tới: “Vào nói đi.”
Diệp Thiên mang theo đám Vô Vi Đạo Nhân tiến vào trong đạo xá của Trấn Nguyên Tử.
“Đại tiên, Đoá Đoá và Tuyết Tâm bị bắt, có cách gì giúp tôi cứu họ về hay không?”
Vừa gặp Trấn Nguyên Tử, Diệp Thiên đã vội hỏi.
Trấn Nguyên Tử nói: “Đoá Đoá và Tuyết Tâm bị bắt, anh không bị bắt, bọn họ khẳng định sẽ lợi dụng để kéo anh sập bẫy, anh cứ thuận theo ý bọn họ, đến lúc đó tới cướp pháp trường, sẽ có cơ hội chuyển biến, đừng hỏi chuyển biến gì, thiên cơ không thể tiết lộ, tiết lộ ắt sẽ không linh nghiệm.”
Diệp Thiên sững sờ.
Sau đó anh gật đầu: “Tôi hiểu nên làm như thế nào.”
Anh tin tưởng không hề nghi ngờ Trấn Nguyên Tử, bởi vì Trấn Nguyên Tử dùng địa thư có thể đoán trước tương lai, có nhiều thứ nếu như nói ra, anh không đi theo con đường trong địa thư sẽ xảy ra biến cố.
Cho nên anh hiểu nguyên nhân Trấn Nguyên Tử không nói ra cơ hội xoay chuyển là gì.
Lúc này Vô Vi Đạo Nhân cười ha ha, khẽ cong eo, cung kính cúi đầu: “Tiểu tiên Vô Vi, bái kiến tổ sư Địa Tiên.”
Trấn Nguyên Tử cười: “Đạo hữu Vô Vi không cần đa lễ, tiếp tục giúp đỡ Diệp Thiên, chờ ngày nào đó tình thế lắng lại, Diệp Thiên không cần ông giúp, bần đạo thưởng một quả nhân sâm cho ông ăn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!