Lời vừa nói ra, tinh thần của Câu Trần Đại Đế, Na Tra, Dương Tiễn nhất thời lâm vào chấn động.
Giây tiếp theo!
Bọn họ lập tức nhìn thấy một đạo thân ảnh hiện lên ở trước mặt.
Là một đạo nhân.
Ông ta mặc một thân áo bào trắng, râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Bất chợt nhìn đến!
“Hu hu. . .”
Na Tra mừng đến phát khóc: “Sư phụ, tại sao bây giờ ngài mới đến vậy. Đồ nhi thiếu chút nữa đã bị nhốt chết ở bên trong đại trận rồi, hu hu...”
Hắn ta mang toàn bộ ủy khuất trong lòng mấy ngày nay hóa thành tiếng khóc giãi bày.
Quả nhiên là giống như một đứa con nít.
“Ha ha.”
Thái Ất Chân Nhân cười nói: “Vi sư đã đến đây từ sớm, tiếc rằng tên Diệp Thiên kia quỷ kế đa đoan, ở Nam Chiêm Bộ Châu cắm cọc đá khắp nơi, vừa có pháp trận thật vừa có pháp trận giả, làm hại vi sư và một trăm tỷ đại quân nửa bước khó đi, nhiều lần mắc bẫy, còn chết hết bảy tám trăm triệu đại quân.”
“Bởi vậy cho nên mới nhiều thêm mấy ngày đi đường, khiến cho đồ nhi phải chịu khổ rồi.”
Na Tra nghe xong, lập tức mắng to: “Tên Diệp Thiên chết tiệt này, lần này đi ra ngoài nhất định phải bắt được hắn, sau đó lột da rút gân hắn, rồi lại phanh thây xé xác, cuối cùng còn phải đem xương hắn đi nghiền thành tro thì mới giải được mối hận trong lòng của con.”
“Nếu không một miệng ác khí này con nuốt không trôi!”
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói xong.
Sau đó lại hỏi: “Ba của con không chết đúng không?”
Thái Ất Chân Nhân cười, lắc đầu: “Không, ông ấy còn đang dẫn theo mười tỷ đại quân chờ vi sư cứu các con ra.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Tâm trạng của Na Tra cuối cùng cũng hạ xuống .
Mấy ngày này hắn ta luôn một mực lo lắng, không biết liệu lão ba của hắn ta có bị đuổi chết hay không, bởi vì mỗi ngày đều là hỏi trời trời chẳng thấu, hỏi đất đất không hay, vẫn không có được đáp án.
Mà hiện tại, cuối cùng cũng đã có được đáp án rồi.
Lúc này, Câu Trần Đại Đế mới hỏi: “Thái Ất Chân Nhân, lần trước cô thống lĩnh một ngàn tám trăm triệu đại quân, thật sự là toàn quân bị diệt à?”
Thái Ất Chân Nhân gật đầu: “Toàn bộ đã chết, trừ ba người các ngươi bị nhốt, hơn tám mươi Đại La Kim Tiên trốn trở về, còn lại đều đã mất.”
Răng rắc!
Câu Trần Đại Đế cắn chặt hàm răng phát ra tiếng động, gân xanh trên mặt bất ngờ nổi lên, cả người tràn ngập phẫn nộ!
“Lần này đi ra ngoài, cô nhất định phải rửa sạch mối nhục lúc trước, một lưới hốt gọn đám trộm cướp này, khiến cho bọn họ phải trả một cái giá lớn, so với chúng ta còn thê thảm hơn, đau đớn hơn.
Thái Ất Chân Nhân cười cười, nói: “Các ngươi trước hết chờ đã, để ta đi xem đây là cái trận pháp gì, sau đó mới tiếp tục bắt tay vào phá trận.”
Dứt lời, ông ta bắt đầu nghiên cứu.
Mà lúc này, tin tức Thái Ất Chân Nhân vào trận gần như đã truyền khắp Nam Chiêm Bộ Châu, phần lớn thủ lĩnh của các bộ lạc lớn đều biết việc này, tất cả đều đi tới bộ lạc Long Vũ hỏi Diệp Thiên kế tiếp nên làm sao để ứng phó.
Diệp Thiên nói: “Mỗi bộ lạc tập kết tám mươi triệu đại quân. Phái tới phía sau núi Long Cốt ở đối diện trước mặt kẻ địch. Chờ sau khi trận pháp bị phá sẽ khai chiến với bọn họ!”
“Rõ! Minh chủ!”
Hai ngày sau.
Ầm ầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên ở Long Đàm Bình Nguyên.
“Trận phá! Các người nhìn xem! Trận phá!”
Một trăm tỷ thiên binh thiên tướng toàn bộ đều sôi trào, chỉ vào sương mù mênh mông kích động kêu lên.
Chỉ thấy trong biển sương mù mênh mông, một tiếng nổ vang lên, dữ dội cuồn cuộn tán đi.
Rồi sau đó...
Lập tức nhìn thấy Câu Trần Đại Đế, Thái Ất Chân Nhân, Dương Tiễn, Na Tra, hiện ra ở trước mặt.
“Ha ha!”
Lý Tịnh nhất thời kích động đến mức lệ nóng doanh tròng.
“Con ta không chết! Thật là tốt quá! Con của ta còn sống! Ha ha ha. . .”
Hít!
Ngọc Đỉnh Chân Nhân nhìn thấy Dương Tiễn cũng còn sống, thở hắt ra một ngụm trọc khí.
Na Tra chạy về phía Lý Tịnh, kích động nói: “Con ở trong trận cứ lo lắng ngài đã chết, nhìn thấy ngài không có việc gì là con an tâm rồi.”
Nhưng không ngờ hắn ta vừa dứt lời.
Bốp!
Lý Tịnh quất một cái tát lên mặt hắn ta, mắng: “Cho ngươi sơ ý chủ quan này. Làm hại một ngàn tám trăm triệu đại quân bị diệt, còn hại bản thân thiếu chút nữa ném luôn mạng nhỏ, ngươi đã biết tội mình chưa?”
Na Tra xấu hổ cúi đầu.
“Con sai rồi, sau này con cũng không dám... sơ ý chủ quan nữa.”
“Hừ!”
Lý Tịnh thở phì phò nói: “Từ giờ trở đi, nếu như con ở trên chiến trường còn dám can thiệp vào quyết định của chủ soái thì đừng trách ba không khách khí.”
“Rõ thưa ba.”
Na Tra ủy khuất nói.
“Được rồi được rồi.”
Thái Ất Chân Nhân đi tới: “Ngọc Đế cũng không trách tội Na Tra, ông phát hỏa lớn như vậy để làm gì chứ? Có ai mà chưa từng phạm phải sai lầm đâu? Ngã một lần khôn lên rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa. Ông xem ông còn ra tay, Na Tra đã uất ức lắm rồi, ông làm như vậy không phải sẽ khiến cho nó càng tủi thân hơn hay sao?”
Lý Tịnh cười cười, không nói gì.
Trong lòng tự nhủ: “Thái Ất Chân Nhân đúng là bao che cho con cái.”
Sau đó, Lý Tịnh nhìn về phía Câu Trần Đại Đế, nói: “Câu Trần Đại Đế, Ngọc Đế nói, nếu như đại trận đã phá xong, Đại Đế không có bị thương thì vẫn có thể tiếp tục lãnh binh, để cho Câu Trần Đại Đế tiếp tục đảm nhiệm chức thống soái.”
“Ngọc Đế còn nói, hai phần ba binh lực của thiên đình đều ở chỗ này, trận chiến này nhất định phải đánh cho tốt, tuyệt đối không được chiến bại, nếu không thiên đình sẽ không còn binh lực có thể chống lại kẻ địch nữa.”
Câu Trần Đại Đế nghe vậy trong lòng âm thầm mừng rỡ.
Sau đó ông ta nói: “Cô không có bị thương, chỉ là một cái thất cấp đại trận làm sao có thể khiến cho cô bị thương được? Nếu như không phải vì đảm bảo an toàn cho Dương Tiễn và Na Tra, cô đã sớm phá trận đi ra rồi.”
“Nếu như Ngọc Đế đã không trách tội, lại còn để cho cô tiếp tục đảm nhiệm chức thống soái, cô nhất định sẽ không phụ sự phó thác của Ngọc Đế, ắt sẽ tróc nã Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm về quy án!”
Nói đến đây, ông ta hét lên: “Toàn quân có mặt, lập tức vực dậy tinh thần, dùng hỏa lực mở đường, san bằng hết thảy núi non sông ngòi phía trước, thành trì quận huyện, thẳng tiến bộ lạc Long Vũ. Ai dám tới ngăn cản đại quân tiến lên, toàn bộ đều giống nhau nghiền nát ở dưới hỏa lực!”
“Rõ! Đại đế!”
Một trăm tỷ thiên binh lập tức vực dậy mười phần tinh thần
“Đại Đế, làm như vậy có phải tính chất quá mức phá hoại hay không? Sợ là sẽ khiến cho toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu chống lại chúng ta mất.” Lý Tịnh nói.
Câu Trần Đại Đế nghiêm túc nói: “Không làm như vậy thì sẽ dễ dàng trúng bẫy, chỉ cần có thể thắng trận chiến này, tróc nã Diệp Thiên và đám trộm cướp về quy án thì có đắc tội toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu cũng có sao đâu? Bọn họ còn có khả năng làm gì được chúng ta kia chứ?”
Nói đến đấy, ông ta chỉ về phía trước.
“San bằng đỉnh núi này cho quả nhân!”
“Rõ! Đại đế!”
Thiên binh thiên tướng đang muốn xuất kích.
Cũng tại lúc này...
Rầm rầm rầm!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!