Câu Trần Đại Đế là người như thế nào chứ?
Là một trong Tứ Ngự, là một người đạo pháp thông thiên. Thân đang ở trong pháp trận, ông vừa cảm nhận thôi là đã biết pháp trận này không hề đơn giản, ẩn chứ uy lực kinh người, e rằng rất khó để phá vỡ nó!
Nhưng mà Dương Tiễn và Na Tra không hề biết.
Chỉ thấy Dương Tiễn khinh thường hừ lạnh: “Câu Trần Đại Đế, ngài đạo pháp thông thiên, pháp trận do bọn man di Nam Chiêm Bộ Châu bày bố, chẳng lẽ vây khốn nổi ngài ư? Không phải chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể phá vỡ trận sao.”
Na Tra cũng nói: “Đại Đế đừng hoảng sợ, đợi đến khi hào quang của con nhóc biến mất, Đại Đế trừ khử tên Yêu Đạo này, xé bỏ pháp trận ra ngoài.”
“Ha ha ha!”
Vô Vi Đạo Nhân không khỏi cười lớn: “Na Tra, Dương Tiễn, hai bọn chuột nhắt chúng mày đúng là không biết trời cao đất dày, muốn xé bỏ trận pháp này để ra ngoài ư, đừng nói đến Câu Trần Đại Đế, đến cả Nữ Oa Nương Nương còn không làm được!”
“Bây giờ Câu Trần Đại Đế bị vây khốn trong trận pháp, hơn trăm tỷ thiên binh thiên tướng ở bên ngoài chỉ có nước đợi bị đội quân liên minh của bọn tao tiêu diệt thôi!”
“Ha ha ha!”
Vô Vi Đạo Nhân vô cùng vui vẻ.
Ông tin rằng, ông bị vây khốn trong trận không thể ra ngoài được. Dù cho Câu Trần Đại Đế có thể ra được thì cũng phá bỏ trận pháp chỉ bằng một suy nghĩ, thậm chí còn phải tốn không ít thời gian
Mà Câu Trần Đại Đế bị vây khốn, thiên binh thiên tướng ở bên ngoài không có vị cao thủ đáng sợ này chỉ huy, liên quan tổng cộng có khoảng mười lăm nghìn tỷ người, chỉ trong thời gian ngắn là đã có thể tiêu diệt toàn bộ sinh lực của thiên binh thiên tướng.
Cho dù Câu Trần Đại Đế phá trận thoát ra ngoài được đi chăng nữa thì một trăm tám mươi tỷ thiên binh thiên tướng cũng chết đến hai phần ba rồi.
Như vậy thì cho dù Cây Trần Đại Đế có ra ngoài được thì cũng chẳng tạo ra uy hiếp gì cho quân đồng minh nữa rồi.
“Có cái cớt ấy!”
Dương Tiễn tức giận nói: “Tên lão đạo xấu xí kia, tu vi của mày không bằng Câu Trần Đại Đế, pháp trận này do mày bày bố đúng không? Mày nằm mơ mới vây khốn được Câu Trần Đại Đế!”
“Hơn nữa, cho dù Câu Trần Đại Đế có bị vây khốn trong pháp trận một thời gian ngắn thì một trăm tám mươi tỷ thiên binh thiên tướng ở bên ngoài, còn có các vị thần tiên và một trăm linh tám vị Đại La Kim Tiên, mày cho rằng với đám quân đồng minh chưa đến bảy trăm tỷ kia có thể là đối thủ của bọn tao ư?”
“Yêu Đạo, mày ngây thơ quá rồi. Đợi đến lúc Câu Trần Đại Đế phá trận ra ngoài rồi thì chắc chắn phải khiến chúng mày vạn kiếp bất phục!”
Na Tra cũng nói: “Đám chuột nhắt chúng mày, cứ nghĩ mình giỏi giang lắm, ở trước mặt Đại Đế và hàng trăm tỷ thiên binh thiên tướng, chúng mày không đánh thắng nổi đâu!!”
“Ha ha!”
Vô Vi Đạo Nhân cười rất vui vẻ: “Nói thật với chúng mày, cha của Đóa Đóa là Diệp Thiên, hắn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của chúng mày nhiều. Mặc dù tu vi hơi kém một chút nhưng binh trận, pháp trận, mưu lược đều là thứ mà chúng mày không thể bì kịp.”
“Chúng mày cho rằng ngay từ đầu hỏa lực của quân đồng minh chỉ đánh ngang tay với chúng mày thôi ư? Lầm rồi, chúng mày lầm to rồi. Đó là bởi vì Diệp Thiên muốn dụ địch xâm nhập, cố ý để đại quân giữ thực lực, không toàn lực đối phó lại chúng mày.”
“Thực tế thì hỏa lực của quân đồng minh bây giờ đã gấp ba lần của thiên binh thiên tướng rồi, cũng có thể nói là bảy trăm tỷ quân đồng minh, chúng mày phải dùng hai ba trăm tỷ thiên binh thiên tướng mới có để đánh ngang cơ.”
“Mà quân đồng minh đâu chỉ có bảy trăm tỷ quân thôi đâu, hàng chục nghìn tỷ người vây xem đã có đến hơn bảy trăm tỷ ngươi là do quân đồng minh cải trang đến xem kịch rồi. Nếu như tao đoán không nhầm, bọn họ bây giờ đã bày binh bố trận xong rồi, chuẩn bị tiến hành bao vây và phản công cùng với quân đồng minh chủ lực, chúng mày chắc chắn bại trận rồi!”
Nghe xong mấy lời này của Vô Vi Đạo Nhân, sắc mặt Câu Trần Đại Đế và Dương Tiễn Na Tra đều thay đổi.
“Đáng ghét! Chúng mày đáng ghét đến cực điểm.”
Câu Trần Đại Đế hoang mang.
“Lúc vừa mới bị vây khốn trong pháp trận, ông vẫn không hoảng sợ, bởi vì ông cho rằng cho dù ông bị vây khốn trong trận một thời gian không ra được thì dù đại quân bên ngoài không đánh bại được bộ lạc quân đồng minh thì cũng không bị bộ lạc quân đồng minh đánh bại .
Nhưng mà sau khi nghe xong mấy lời của Vô Vi Đạo Nhân, biết được thực lực ẩn giấu của quân đồng minh, hơn nữa còn có hơn bảy trăm tỷ quân đang ẩn thân trong đám người đến xem.
Nếu như điều đó là thật thì một khi thực lực của quân đồng minh được bạo phát, thêm đại quân cải trang trong đám quần chúng bao vây thiên binh thiên tướng, vậy thì trận chiến này Thiên Đình sẽ thất bại rất thảm hại!
“Đại Đế, bọn chúng… đang lừa chúng ta phải không?
Na Tra cũng hoảng sợ, giọng nói run rẩy, nháy mắt không còn chút sức lực nào.
“Đều tại hai ngươi!”
Câu Trần Đại Đế tức giận nói: “Lúc cô hạ lệnh rút lui, nếu như hai người các ngươi không lải nhải làm chậm trễ thời gian của cô, làm chậm trễ thời gian đại quân rút lui thì liệu cô có trúng kế của bọn chúng, bị vây khốn trong đại trận này không?”
“Nếu như thật sự trận chiến này đại bại, toàn quân bị tiêu diệt, hai ngươi sẽ trở thành tội nhân của Thiên Đình, cứ đợi đến lúc bị thẩm vấn đi!
Nói xong, Câu Trần Đại Đế không dám chậm trễ một giây nào nữa, lập tức thi triển tiên pháp xé mở pháp trận.
Trong nháy mắt!
Một cỗ năng lượng phát ra từ người ông, công kích vào những tảng đá núi lửa, muốn cưỡng ép xé mở pháp trận ra.
Kết quả.
Ông ta thất vọng vô cùng!
Pháp trận rất kiên cố, đừng nói xé mở trận pháp, ngay cả một kẽ hở cũng không tạo ra được.
“Sao rồi Câu Trần Đại Đế?”
Dương Tiễn Na Tra vội vàng hỏi.
Câu Trần Đại Đế tức giận nói: “Không nhìn thấy là không hề có tác dụng gì à? Lần này hai ngươi hại chết ta rồi, đại trận này kinh khủng hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Cho dù có thoát ra được thì cũng phải dùng nhất nhiều thời gian, đợi đến lúc ra được thì toàn bộ đại quân ta đã sớm bị bọn chúng xử lý rồi!”
Phù! Phù!
Dương Tiễn và Na Tra bị dọa sợ ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái mét như chết.
Giờ mới biết, lần này hai người bọn họ thật sự bất cẩn rồi!
Đánh giá thấp năng lực của Diệp Thiên một cách nghiêm trọng!
“Ha ha ha!”
Đúng lúc này, tiếng cười của Diệp Thiên vang lên: “Câu Trần Đại Đế, Dương Tiễn, Na Tra, ba người chúng mày cứ ở trong này hưởng thụ uy lực của đại trận, từ từ nghĩ cách phá trận ra ngoài đi. Mười lăm nghìn tỷ đại quân của tao đã ở bên ngoài trận rồi, rất nhanh sẽ bao vây lấy thiên binh thiên tướng, sau đó tiêu diệt bọn họ; Tao không rảnh để tiếp tục xem vẻ mặt kinh hoảng chúng mày nữa đâu.”
Lời này vừa dứt.
Ầm ầm ầm!
Dưới chân của Đóa Đóa và Vô Vi Đạo Nhân đột nhiên xuất hiện một miệng giếng, đôi chân hai người đạp vào khoảng không, rơi xuống miệng giếng.
“Nhanh ra ngoài!”
Câu Trần Đại Đế phản ứng cực nhanh, hét lên một tiếng phóng về phía miệng giếng.
Kết quả vừa mới xông tới miệng giếng thì cũng nhìn thấy miệng giếng đóng lại.
Ngay sau đó.
Vù vù vù!
Đá lửa dày đặc từ bốn phương tám hướng công kích về phía họ.
“Đáng ghét!”
Câu Trần Đại Đế tức chết rồi, vung tay áo đánh tan một cục đá lửa bay đến trước mặt ông, sau đó xoay người đập tan quả cầu lửa ở phía sau.
Kết quả vừa mới xoay người.
“A!”
Dương Tiễn và Na Tra bị đá lửa đập trúng, phun ra một búng máu, như diều đứt dây bay về phía Câu Trần Đại Đế.
Cho dù Câu Trần Đại Đế có giận hai người họ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể thấy chết mà không cứu, lập tức bay qua đánh vỡ đá lửa, sau đó mở canh khí, bảo vệ Dương Tiễn Na Tra và bản thân ông.
Ầm ầm ầm!
Đá lửa dày đặc cứ như bom đạn lao thẳng vào canh khí hộ thể của Câu Trần Đại Đế hết lượt này đến lượt khác nhưng đều không thể lao vào.
Mà Câu Trần Đại Đế, cũng bởi vậy mà đứng im tại chỗ không hề phản kích gì.
“Làm sao đây Đại Đế?”