Âm thanh của Diệp Thiên vang lên.
Trong nháy mắt.
Bảy mươi thủ lĩnh lần lượt ra tay, giải phóng năng lượng của từng đoàn, Câu Trần Đại Đế vung tay áo xuất ra cuồng phong cuồng bạo khủng bố để công kích lại.
Đương nhiên.
Bọn họ không dám tấn công từ phía chính diện mà né sang hai bên, công kích theo đường chéo, sợ rằng đánh không lại cỗ năng lượng kia. Tác động ngược lại sẽ tổn thương đến tính mạng của họ.
Một giây tiếp theo.
Bùm bùm bùm!
Năng lượng công kích của bảy mươi đoàn bị cuốn phăng lên trên cuồng phong.
Toàn bộ năng lượng đều sụp đổ, mặc dù cuồng phong đã bị oanh tạc khiến quy mô nhỏ đi một chút, nhưng mà uy lực của nó vẫn mạnh mẽ như cũ, tiếp tục điên cuồng càn quét khiến mặt đất giữa hai đạo quân bị đào lên cả trăm mét, đất cát mù mịt, đáng sợ vô cùng.
Rất nhanh.
Cuồng phong xông vào giữa đội quân của Diệp Thiên.
Trận cương phòng dường như một cỗ máy xay thịt khổng lồ, đi đến đâu thì máu chảy đến đấy, hừng hực lao tới không gì có thể cản nổi!
Không lâu sau.
Cuồng phong từ phía trước xông thẳng đến phía sau của đại quân, xé mở đội quân bảy trăm tỷ người, giống hệt như một tấm vải bị cắt xoẹt ở chính giữa, ít nhất cũng có đến năm sáu mươi tỷ quân bị nghiền nát dưới bởi sức mạnh dưới ống tay áo này.
Kinh khủng đến như vậy.
Đại quân của Diệp Thiên đều bị dọa sợ chết khiếp rồi.
“Ha ha ha!”
Tiếng cười từ phía Thiên Đình bên kia vui vẻ lạ thường.
“Diệp Thiên, chỉ bằng đám ô hợp này của mày mà cũng chống lại cả Thiên Đình. Chỉ mới đánh bại chúng ta có ba lần mà đã coi trời bằng vung, cho rằng Thiên Đình không dám làm gì chúng mày ư? Lầm rồi! Mày lầm to rồi! Trước đây Thiên Đình không coi chúng mày ra gì mới để cho chúng mày thắng lớn những ba lần, nhưng lần này Câu Trần Đại Đế đã ra tay, vung bừa tay áo một cái thôi mà đã khiến mày thương vong lớn như vậy rồi, nếu như thật sự ra tay thì chỉ cần một chiêu thôi là có thể tiêu diệt tám trăm tám mươi tỷ đại quân, mày có tin không?”
Na Tra đắc ý hét lên.
“Chỉ là một bầy kiến nhãi nhép, còn không mau bỏ vũ khí xuống, giải tán đội hình, quỳ xuống chịu khuất phục! Nếu không Câu Trần Đại Đế chắc chắn sẽ cho chúng mày biết thế nào gọi là lấy trứng chọi đá!”
Dương Tiễn cũng hét lên.
“Chỉ bằng chúng mày mà cũng dám chống lại cả Thiên Đình, thức thời thì hãy mau chóng đầu hàng. Nếu không thì cái chết chính là kết cục tốt nhất của chúng mày!”
“Thiên Đình chỉ mới phái ra một Câu Trần Đại Đế thôi mà, nếu như phái thêm Tam Thanh, Tứ Ngự, Ngũ Lão, vậy thì búng tay một cái là chúng mày sẽ hóa thành cho bụi, có tin không?”
“Đám chuột nhắt chúng mày, còn không mau quỳ xuống chịu tội!”
Đám thần tiên ở trên Thiên Đình nhao nhao ồn ào hét lên.
“Xem ra dù đại quân có mạnh hơn đi chăng nữa, chỉ cần Thiên Đình thật sự ra tay thì chúng mày sẽ không chịu nổi một đòn đâu.”
“Không hổ là Thiên Đình, một Câu Trần Đại Đế thôi mà đã kinh khủng như vậy rồi, lỡ như Thiên Đình vẫn còn một cao thủ giống như Câu Trần Đại Đế nữa thì sao? Ít nhất cũng phải có đến mười mấy cao thủ như vậy. Đối địch với Thiên Đình, liên quân kia vẫn còn xanh và non lắm.”
“Có lẽ giờ liên quân này ở bốn châu lớn, châu nào cũng có thể kiêu ngạo được, đánh đâu thắng đó, cơ mà ở trước mặt Thiên Đình thì vẫn còn quá yếu, căn bản thực lực không cùng một đẳng cấp.”
Đám người hóng hớt vây xem sôi nổi nói.
“Hừ, đây chỉ là món khai vị cho bọn chúng mà thôi, đợi bọn chúng ăn uống no đủ rồi thì để xem chúng ta giết bọn chúng như nào?”
Quân ngụy trang trong đám người hóng hớt trong lòng âm thầm nói, dao đã mài sắc rồi, muốn bắt đầu làm thịt đám thiên binh thiên tướng này.”
“Binh sĩ kiêu ngạo ắt bại trận, bọn chúng đã kiêu ngạo đến mức mê muội cả đầu óc rồi, cứ đợi mà khóc đi.”
Trong lòng Diệp Thiên cười lạnh.
Sau đó cứ như sợ hãi hét lên:
“Mạnh quá! Hỏa lực của Thiên Đình mạnh quá! Mau mau rút lui! Toàn quân giữ vững đội hình rút lui!”
Dưới mệnh lệnh của Diệp Thiên.
Trong thoáng chốc.
Đại quân mấy trăm tỷ vừa công kích, vừa lùi lại phía sau.
“Ha ha ha!”
Nhìn thấy đội quân của Diệp Thiên bắt đầu lùi xuống, Lý Tịnh, Na Tra, Dương Tiễn, Xích Cước Đại Tiên và cả chúng tiên sôi nổi cười lớn.
“Yếu quá, đám ô hợp này quá yếu. Giờ rút lui rồi, hẳn là do không thể chịu thêm một đòn nào nữa!” Na Tra vui mừng quá đỗi.
Dương Tiễn cười nói: “Câu Trần Đại Đế chỉ mới vung bừa tay áo một cái thôi mà đã đem đến cho bọn chúng hàng tỷ thương vong, chẳng lẽ bọn chúng còn không sợ mất mật hay sao?”
“Đúng vậy, gan dạ của địch đã bị Câu Trần Đại Đế đánh tan rồi!”
Chúng tiên nhao nhao nịnh hót.
Đúng lúc này Câu Trần Đại Đế hạ lệnh: “Chúng tiên ra tay, tốc chiến tốc thắng.”
“Rõ! Đại Đế!”
Rất nhanh.
Xích Cước Đại Tiên, năm vị tinh quân Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, hai mươi tám tinh tú thần tướng vân vân lần lượt ra tay, các thiên binh thiên tướng giúp đỡ, cùng nhau tấn công vào liên quân đang rút lui.
Trong nháy mắt.
Năm vị Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ với các đủ các loại năng lượng khác, hỏa lực bao trùm từ dưới qua gây ra thương vong không nhỏ cho liên quân.
“Mau rút lui! Mau rút lui!”
Diệp Thiên và các thủ lĩnh lớn giọng hét lên.
Bởi vì đại quân của Thiên Đình vẫn chưa tiến về phía trước cho nên bọn họ vẫn phải đang vờ hoảng sợ để Thiên Đình nghĩ rằng họ đã bị dọa mất mật rồi, như vậy thì bọn chúng sẽ không kiêng dè gì nữa mà truy đuổi bọn họ, rồi rơi vào cái bẫy mà họ đã chuẩn bị sẵn.
“Xem ra kết cục liên quân thất bại đã định rồi.”
“Thương vong lớn như vậy còn có thể không thất bại sao?”
“Bây giờ liên quân đã tổn thất khoảng hai mươi tỷ người rồi, hỏa lực rõ ràng đánh không lại hỏa lực của thiên binh thiên tướng rồi. Tổn hại thêm mấy chục tỷ nữa thì hỏa lực của thiên binh thiên tướng sẽ vùi lấp bọn chúng, đến lúc đó chúng thất bại không còn nghi ngờ gì nữa!
“...”
Đám quần chúng hóng hớt xôn xao bàn tán không ngừng.
“Đại Đế, quân địch đã không chống đỡ nổi nữa, chúng ta thừa thắng xông lên, tiêu diệt tất cả bọn chúng!”
Lý Tịnh nói.
Câu Trần Đại đế gật đầu, vung tay lên: “Toàn quân đâu, càn quét tiến lên, giết hết toàn bộ quân địch!”
“Rõ! Đại Đế!”
Ngay lập tức, một trăm tám mươi tỷ thiên binh thiên tướng theo sau Câu Trần Đại Đế và chúng tiên vừa tiến lên, vừa phát động hỏa lực tấn công vào liên quân đang rút lui.
“Ha ha!”
Thấy vậy Triệu Quân Thành cười lớn: “Người anh em Diệp Thiên, bọn chúng mắc bẫy rồi.”
Suỵt!
Diệp Thiên ra dấu tay đừng nói chuyện.
Triệu Quân Thành cố nén vui sướng trong lòng, ngậm miệng không nhắc đến việc mắc bẫy nữa.
Không lâu sau.
Câu Trần Đại Đế và chúng tiên ở hàng đầu tiên xông vào trong pháp, tiến về phía trước, rồi càng ngày càng nhiều thiên binh thiên tướng cùng tiến sâu vào pháp trận.
Nhưng!
Lúc này vẫn chưa phải là thời điểm tốt nhất để kích hoạt pháp trận.
Bởi vì kích hoạt pháp trận vào lúc này sẽ có rất nhiều liên quân cũng bị quấn vào trong trận pháp. Mặc dù có thể điều khiển pháp trận để thả bọn họ ra, cơ mà đại quân như vậy, Câu Trần Đại Đế cũng sẽ thừa cơ thoát ra.
Nhưng nếu như mặc kệ sống chết của đại quân, hễ là đại quân bị cuốn vào trận pháp sẽ mắc kẹt trong trận, hẳn là có thể vây khốn Câu Trần Đại Đế và một lượng lớn chúng tiên.
Nhưng mà nếu mà làm như vậy thì sẽ mất đi lòng quân.
Bởi vì trên chiến trường, điều mà một chỉ huy kiêng kị nhất chính là tự tay giết chết binh sĩ của mình, bị kẻ địch giết chết bao nhiêu người cũng chẳng sao hết, bởi lẽ đánh nhau làm gì có chuyện không có người chết.
Nhưng một khi thủ lĩnh giết chết binh sĩ của mình chỉ để giành được thắng lợi, vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn, khiến cho đội quân sợ hãi, không dám đi theo loại thủ lĩnh như này nữa.
Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao Diệp Thiên không kích hoạt đại trận, đợi đến khi đại quân rút lui khỏi phạm vi của pháp trận, dưới tình huống không để đại quân của mình chịu thương tổn mới kích hoạt pháp trận.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!