“Thái Bạch Kim Tinh nói có lý.”
“Đúng là phải ngăn việc chúng có người giúp đỡ thì mới có thể giành chiến thắng. Nếu Trấn Nguyên Tử lại bí mật giúp đỡ thì Câu Trần Đại Đế vẫn sẽ bại trận thôi.”
“Như Lai còn đỡ, Câu Trần Đại Đế cũng không kém hơn ông ta là bao. Chỉ sợ rằng Trấn Nguyên Tử đang âm thầm giở trò, nếu như vậy thì Câu Trần Đại Đế vẫn có khả năng bại trận.”
“...”
Khắp triều đường lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Ngọc Hoàng khó xử, nói: “Hiện tại vẫn chưa có chứng cứ xác thực là Văn Trọng, Như Lai, Trấn Nguyên Tử hay ai đó đang ra tay giúp đỡ. Mà chúng ta cũng không thể hỏi từng người một rằng có phải họ đã bí mật giúp đỡ Diệp Thiên hay không được.”
Dù ông ta có là đấng tối cao của tam giới, nhưng cũng không thể làm bất cứ điều gì mà ông ta muốn.
Đặc biệt là khi đối phó với những vị tiên có địa vị cao. Không nên manh động quá sớm, nếu không sẽ rơi vào thế bị chỉ trích, ảnh hưởng đến uy quyền của ông ta trong tam giới, thậm chí có thể làm lung lay địa vị của ông ta.
Nước có thể nâng thuyền lên, thì cũng có thể dìm nó xuống.
Ông ta là thuyền, các vị thần là nước. Động chạm đến vài vị tiểu tiên, tiểu phật thì không sao, còn lỡ như xúc phạm đến đại tiên, đại phật thì con thuyền là ông ta rất có khả năng sẽ bị sóng lớn đánh chìm. Dù không chìm thì cũng sẽ bấp bênh, có ảnh hưởng rất lớn.
Mà Như Lai và Văn Trọng đều là những vị tiên có danh tiếng, Trấn Nguyên Tử cũng không phải người dễ động vào.
Vì vậy, trong việc giải quyết vấn đề này, ông ta nào dám tùy tiện làm bừa.
“Ngọc Hoàng nói đúng.”
Nhiều người có thể hiểu được ý tứ của Ngọc Hoàng.
“Ngọc Hoàng, thần có một kế hoạch.”
Thái Bạch Kim Tinh nói: “Ngọc Hoàng không cần hỏi họ có giúp Diệp Thiên, Văn Tuyết Lâm và Tôn Ngộ Không hay không. Ngài chỉ cần mời những người chống đỡ phía sau ba người này, đó là Trấn Nguyên Tử, Văn Trọng và Như Lai lên thiên đình dự tiệc. Ta hãy để Thái Thượng Đạo Tổ đến chủ trì bữa tiệc, sau đó cử Câu Trần Đại Đế dẫn quân tiến đánh. Như vậy thì họ sẽ không thể bí mật thoát xác để đi ứng cứu Diệp Thiên. Nếu nguyên thần của họ ra tay giúp đỡ thì với tu vi của Thái Thượng Đạo Tổ, họ chắc chắn không thể che giấu được.”
“Chỉ có cách này, chúng ta mới có thể đảm bảo rằng trận chiến của Câu Trần Đại Đế diễn ra suôn sẻ. Sau khi Câu Trần Đại Đế bắt được Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm và Tôn Ngộ Không thì bữa tiệc có thể kết thúc.”
“Haha!”
Ngọc Hoàng nghe xong liền cười lớn: “Thái Bạch Kim Tinh đúng là Trí Đa Tinh của trẫm. Cách này đúng là rất hay, vừa không đắc tội với ai, vừa có thể ngăn cản bọn họ ra tay giúp đỡ Diệp Thiên. Đúng là thượng sách. Cứ quyết định như vậy đi!”
“Thái Bạch Kim Tinh, ngươi sắp xếp thời gian, sau đó mời Trấn Nguyên Tử, Văn Trọng, Như Lai tới dự yến tiệc.”
Thái Bạch Kim Tinh nói: “Vậy thì ba ngày sau sẽ mở tiệc, trước lúc đó thần sẽ mời bọn họ đến dự yến tiệc.”
“Tốt lắm!”
Ngọc Hoàng đồng ý rồi nhìn về phía Câu Trần Đại Đế: “Câu Trần Đại Đế, ông cứ chuẩn bị và tập hợp binh lực trước đi, nhất định không được dưới một trăm tỷ quân. Khi yến tiệc bắt đầu thì ông hãy xuất kích, ta sẽ bổ sung thêm một vài trợ thủ cho ông. Hãy đảm bảo rằng trận chiến lần này sẽ tiêu diệt tất cả quân địch, sau đó bắt ba tên tội phạm về quy án!”
“Vâng, thưa Ngọc Hoàng!”
...
Lúc này, tại Ngũ Trang Quán.
“Đúng là thông minh quá lại bị thông minh hại, lần này lại cho Diệp Thiên có cơ hội phát triển, là một chuyện tốt.”
Trấn Nguyên Tử đóng địa thư lại, vuốt râu mỉm cười.
“Ba ngày nữa là yến tiệc. Đại quân ra trận mất hai ngày nữa là năm ngày. Thời gian này đủ để Diệp Thiên huấn luyện một đội quân trăm tỷ binh lính.”
Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất.
Năm ngày tương đương với năm năm trên mặt đất.
Bây giờ có hơn sáu mươi bộ lạc đã liên minh với Diệp Thiên, số những bộ lạc đến yêu cầu liên minh vẫn ngày một tăng. Mỗi bộ lạc mang theo mười tỷ quân, nên hiện tại Diệp Thiên đã có đến sáu bảy trăm tỷ quân.
‘Tuy nhiên, Câu Trần Đại Đế đã đích thân chinh phạt, còn mang theo một đội trăm tỷ quân. Dù Diệp Thiên có đội quân nghìn tỷ cũng khó có thể đánh bại họ. Xem ra ta phải tìm cách trì hoãn thêm vài ngày nữa để Diệp Thiên có thể chuẩn bị đầy đủ để đối phó với Câu Trần Đại Đế.’
Trấn Nguyên Tử suy ngẫm.
Vào lúc này, Thái Bạch Kim Tinh đã đến Cửu Thiên Ứng Nguyên Phủ.
“Sao thế, chắc không phải Lý Tịnh bại trận nên đến thẩm vấn ta đấy chứ?”
Nhìn thấy Thái Bạch Kim Tinh đến, Văn Trọng cười lạnh.
Ông ta bị Ngọc Hoàng giám sát và không được tham gia cuộc họp của triều đình. Mặc dù đã nhận được tin rằng Lý Tịnh mang theo đội quân ba tỷ đã trở về sau thất bại, nhưng ông ta không biết cuộc trò chuyện của các vị tiên ở Lăng Tiêu Bảo Điện. Vì vậy, khi thấy Thái Bạch Kim Tinh đến, Văn Trọng cho rằng ông ta đến vì muốn hỏi tội.
“Sao lại vậy được, Lôi Tôn nghĩ nhiều rồi.”
Thái Bạch Kim Tinh mỉm cười.
“Vậy ông đến phủ của bản tôn làm gì?” Văn Trọng hỏi.
Thái Bạch Kim Tinh nói: “Không có chuyện gì xấu cả, Lôi Tôn không phải lo lắng. Chỉ là ba ngày nữa Ngọc Hoàng sẽ mở tiệc ở Dao Trì. Trong số những người được mời có Lôi Tôn, vì vậy tiểu tiên ở đây để gửi lời mời, hy vọng ba ngày sau Lôi Tôn có thể đi dự tiệc.”
Nói rồi ông ta đưa cho Văn Trọng một bức thư mời.
Văn Trọng nhận lấy thư mời, nhìn thoáng qua, cau mày hỏi: “Không phải là năm mới, sao đột nhiên lại tổ chức yến tiệc? Không phải là yến tiệc Hồng Môn đấy chứ?”
Thái Bạch Kim Tinh cười nói: “Tiểu tiên lấy đầu mình ra bảo đảm, chắc chắn không phải là tiệc Hồng Môn, Lôi Tôn có thể yên tâm. Hiện tại Lôi Tôn chỉ cần cho tiểu tiên câu trả lời, lúc đó ngài có đi hay không là được.”
Văn Trọng cười nói: “Không đi tức là chống lại chỉ dụ, Ngọc Hoàng sẽ có lý do phế bỏ chức tổng quản lôi bộ của ta phải không? Vậy ta phải đi thôi.”
Ông ta sợ mình sẽ bị cắt chức, lôi bộ sẽ bị người khác tiếp quản, sẽ đưa các vị thần lôi bộ của mình đi đối phó với Diệp Thiên. Đây là điều mà ông ta không muốn nhìn thấy.
Thái Bạch Kim Tinh mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi, tiểu tiên xin phép đi trước để đến mời Phật Tổ Tây Thiên.”
Nói xong, Thái Bạch Kim Tinh liền rời đi.
Không lâu sau, ông ta đến chùa Linh Sơn Đại Lôi Âm.
“Thái Bạch Kim Tinh, sao hôm nay ngài lại có thời gian rảnh đến Linh Sơn thế?”
Như Lai cười hỏi.
Thái Bạch Kim Tinh đưa ra lời mời: “Ba ngày sau, Ngọc Hoàng sẽ tổ chức yến tiệc ở Dao Trì, Phật Tổ cũng nằm trong danh sách khách mời. Tiểu tiên đến để gửi thư mời Phật Tổ đến dự tiệc.”
Như Lai cười ha hả: “Nếu đại thiên tôn đã coi trọng Như Lai ta, muốn mời ta dự yến tiệc, vậy thì ta phải đi thôi.”
Nói xong, ông ta nhận lấy thư mời.
“Vậy thì tiểu tiên xin phép đi trước, hẹn gặp lại ngài ở Dao Trì vào ba ngày sau.”
Sau cùng, Thái Bạch Kim Tinh rời đi, thuận đường ghé qua Ngũ Trang Quán.
“Thái Bạch Kim Tinh.”
Thanh Phong, Minh Nguyệt nhìn thấy Thái Bạch Kim Tinh đến, bèn vội vàng hành lễ.
Thái Bạch Kim Tinh cười nói: “Trấn Nguyên Tử đại tiên đâu, ta đang tìm ngài ấy có việc.”
“Sư tôn đang ở trong sân, mời Thái Bạch Kim Tinh.”
Thanh Phong nói rồi đưa tay ra, sau đó dẫn Thái Bạch Kim Tinh ra sân sau.
Ở sân sau, Trấn Nguyên Tử đang cầm kéo cắt tỉa lại cây nhân sâm.
“Đại tiên, ngài đang làm gì vậy?”
Thái Bạch Kim Tinh cười hỏi.
“Ồ, Thái Bạch Kim Tinh tới à, có phải có thánh chỉ không?”
Trấn Nguyên Tử nhảy từ trên cây xuống, mỉm cười hỏi.
Thái Bạch Kim Tinh đưa thiệp mời cho Trấn Nguyên Tử, nói: “Ba ngày sau, Ngọc Hoàng tổ chức yến tiệc ở Dao Trì. Tôi đến đây để chuyển lời mời. Đến lúc đó, đại tiên nhất định phải tham gia đấy.”
“Ồ, nhưng không may mất rồi.”
Trấn Nguyên Tử nói: “Quả nhân sâm vừa mới được hái xong, cái cây này cần phải được tỉa lại để cho lứa quả nhân sâm tiếp theo phát triển tốt. Tôi thật sự không rảnh thời gian để đi dự tiệc. Ngài nói xem, giờ tôi đi ăn một bữa tiệc mà làm chậm sự phát triển của cây nhân sâm. Đến lúc đó, ít đi mấy quả thì có phải là lỗ to hay không nào?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!