Thân núi Gánh Mộc rất cứng.
Triệu Quân Thành, Chu Khuê, Tôn Ngộ Không... cũng như hơn mười tỷ quân, hơn một tỷ người đến xem, tất cả đều tham gia vào cuộc khai quật và phải mất hơn một giờ để đào xong.
Họ nhìn thấy, ở trong vòng tròn kim quang, Diệp Thiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt hơi nhắm lại, xung quanh còn có bốn con thú lúc ẩn lúc hiện.
Thấy vậy.
Phù!
Văn Tuyết Lâm, Đóa Đóa và nhiều người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đều sợ Diệp Thiên sẽ bị tứ linh xé ra thành từng mảnh, khi thấy Diệp Thiên bình an vô sự, trái tim đang lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
“Tôn Đại Thánh, bốn linh thú kia đâu? Đừng nói là bốn con đang xuất hiện ở quanh người của anh Diệp Thiên đấy?” Chu Khuê hỏi.
Tôn Ngộ Không gãi đầu nói: “Không biết nữa, nếu là tứ linh kia, thì tu vi của Diệp Thiên thấp như vậy, sao có thể dùng bọn chúng để tu luyện được?”
Đóa Đóa cười toe toét: “Ba cháu luôn tạo ra những điều kỳ diệu, chỉ có điều mọi người không ngờ được mà thôi, không có gì mà ba cháu không làm được.”
Tôn Ngộ Không búng vào đầu Đóa Đóa một cái: “Nhóc con cũng biết tâng bốc ba mình nhỉ”.
“Cháu có tâng đâu!” Đóa Đóa nũng nịu nói: “Ba của cháu vốn đã rất mạnh rồi, nếu không, sao có thể đánh bại được ba tỷ thiên binh?”
“Hahaha!”
Chu Khuê, Triệu Quân Thành và những người khác đều bật cười.
“Đóa Đóa nói đúng, anh Diệp là mạnh nhất!”
“Anh Diệp có thể dạy chúng tôi những binh trận tốt như vậy, không mạnh sao được?”
“Tuy sức lực cá nhân của Diệp Thiên không mạnh lắm nhưng lại có sức mạnh tổng hợp mạnh nhất. Chúng ta có người nào tính người ấy, nhưng không ai bằng anh ấy cả. Nếu không có anh ấy thì sao có thể đánh bại ba tỷ thiên binh thiên tướng được!”
Mọi người đều khen ngợi Diệp Thiên.
“Hì hì!”
Đóa Đóa rất vui khi nghe vậy.
Sau đó cô hét lên: “Ba, ba đang làm gì vậy, ba có thể phá kim quang ra được không?”
Diệp Thiên không đáp lại.
Văn Tuyết Lâm nói: “Có vẻ như ba em đang tu luyện một loại công pháp nào đó. Nếu anh ấy đã có được cơ hội thì đừng làm phiền nữa, hãy để anh ấy luyện công đi. Khi tu luyện xong, anh ấy sẽ nói chuyện với chúng ta thôi.”
“Em gái nói đúng đấy.” Chu Khuê nói: “Anh Diệp Thiên không sao là tốt rồi, chúng ta đừng làm phiền anh ấy tu luyện. Tất cả tránh ra xa một chút, tránh làm phiền anh Diệp Thiên, khiến anh ấy tẩu hỏa nhập ma.”
Thế là mọi người lũ lượt tản ra xa.
Lúc này, có vài người đi tới.
“Lưu Trạm, thủ lĩnh bộ lạc Thiên Tề.”
“Chu Thiên Hạc, thủ lĩnh bộ lạc Kim Thịnh.”
“Lập Phi Ưng, thủ lĩnh bộ lạc Vũ Thắng.”
“...”
“Xin chào thủ lĩnh Long Vũ và Thiên Thánh.”
Bảy tám thủ lĩnh chắp tay chào hỏi.
Chu Khuê và Triệu Quân Thành nhìn nhau, sau đó Triệu Quân Thành cười nói: “Các vị thủ lĩnh bộ lạc, không biết các vị đến đây vì chuyện gì?”
Lưu Trạm, thủ lĩnh của bộ lạc Thiên Tề, cười nói: “Tôi nghe nói rằng bộ lạc Long Vũ và Thiên Thánh đã dũng cảm đánh bại ba tỷ thiên binh do Lý Tịnh chỉ huy. Tôi đến đây để xem xem đội quân hùng mạnh của hai bộ lạc.”
“Haha!”
Chu Khuê và Triệu Quân Thành ngẩng đầu lên cười.
Lưu Trạm cười khà khà nói: “Hai vị thủ lĩnh có thể để chúng ta tận mắt chứng kiến sức chiến đấu kinh khủng của quân đội của các anh được không?”
“Tất nhiên có thể.”
Chu Khuê cười nói: “Lục đương gia, sắp xếp một trăm nghìn anh em, bắn một đợt hỏa lực cho các vị thủ lĩnh xem.”
“Vâng! Thủ lĩnh.”
Không lâu sau, Lục đương gia đã tập hợp một đội quân mười nghìn người và chỉ vào một ngọn núi: “Bắn!”
Dứt lời.
Bùm bùm bùm!
Hỏa lực ào ào bay đi, trong chốc lát đã san bằng cả ngọn núi.
“Ôi trời ơi!”
Các thủ lĩnh đều trợn tròn mắt.
“Sức chiến đấu của mười nghìn quân này có thể so với sức chiến đấu của hàng triệu quân của bộ lạc Kim Thịnh chúng tôi!” Thủ lĩnh Chu Thiên Hạc kêu lên.
“Đúng vậy!”
Các thủ lĩnh khác cũng kinh hãi gật đầu.
Lúc này, Lưu Trạm cười ha hả nói: “Hai vị thủ lĩnh, bộ lạc Thiên Tề của tôi muốn kết làm đồng minh với các anh, các anh thấy sao?”
“Bộ lạc Kim Thịnh của tôi cũng muốn làm đồng minh với các anh!”
“Tôi cũng muốn!”
“Tôi cũng muốn!”
Các thủ lĩnh nhao nhao hô lên.
“Chuyện này...”
Chu Khuê và Triệu Quân Thành nhìn nhau.
Sau đó, Chu Khuê cười nói: “Chuyện liên minh hãy đợi cho đến khi người anh em Diệp Thiên của chúng tôi ra ngoài rồi hẵng nói.”
Trên thực tế, giống như Triệu Quân Thành, anh ta đều muốn dựa vào sức mạnh của quân đội bộ lạc để tấn công các thành phố, mở rộng lãnh thổ và bành trướng sức mạnh.
Một khi thành lập liên minh thì không làm vậy được, nếu đánh thì lại mang tiếng bất nhân bất nghĩa. Vây nên bọn họ không muốn dễ dàng đồng ý.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi.”
Các thủ lĩnh khác cũng sợ rằng hai bộ lạc này sẽ bành trướng và đánh bại họ. Vì vậy, họ mới muốn thành lập một liên minh.
Khoảng năm giờ sau.
Sau khi tu luyện xong công pháp, Diệp Thiên đứng lên.
“Ba!”
Đóa Đóa hét lên.
Diệp Thiên cười với cô.
Sau đó, hắn dùng móng tay cắt vào ngón giữa của mình, một giọt máu chảy ra, bắn lên bức tường kim quang.
Tức thì, kim quang biến mất không còn tăm tích.
“Chuyện này...”
Tôn Ngộ Không và những người khác đều vô cùng kinh ngạc.
“Diệp Thiên, tu vi của cậu đã đạt đến cảnh giới nào rồi, sao có thể phá vỡ kim quang dễ dàng đến vậy?” Tôn Ngộ Không tò mò hỏi.
Diệp Thiên nở nụ cười: “Có thể phá vỡ kim quang bằng máu, không cần tu vi cao siêu gì.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc này, tất cả mới biết rằng nó có thể bị phá vỡ bằng máu.
Tôn Ngộ Không chạy đến bên chiếc quan tài bằng đồng. Nhìn thấy bên trong trống không, hắn ta hỏi: “Diệp Thiên, cậu lấy được bảo vật gì bên trong vậy?”
Diệp Thiên qua quýt nói: “Bên trong có một hạt trân châu lớn. Khi tôi nuốt nó vào thì tu vi có tăng lên một chút. Bây giờ tôi chuẩn bị độ kiếp để tiến vào Thái không cảnh.”
Nói xong, Diệp Thiên liền nhanh chóng phá vỡ bình cảnh, kích hoạt tiên lôi kiếp của Thái không cảnh.
Sau khi hoàn thành độ kiếp, tu vi của Diệp Thiên đã được nâng từ cấp một đến cấp ba Thái không cảnh.
‘Bốn khúc xương này đúng là đồ tốt!’
Diệp Thiên thầm cảm thán.
Lúc này, Chu Khuê nói: “Anh Diệp Thiên, những thủ lĩnh này muốn liên minh với chúng ta. Anh xem có được hay không?”
“Đây là chuyện tốt, nhất định phải liên minh.” Diệp Thiên nói: “Lần này, Lý Tịnh chịu thất bại lớn, lần sau nhất định sẽ phái mấy chục tỷ quân đi chinh phạt chúng ta, thậm chí còn nhiều hơn nữa.”
“Hiện tại lực lượng của chúng ta có hạn, nếu lập liên minh thì trong thời gian ngắn số lượng quân có thể tăng lên rất nhiều, điều này rất có lợi cho chúng ta. Vậy nên càng có nhiều bộ lạc muốn liên minh với chúng ta thì càng tốt.”
Chu Khuê và Triệu Quân Thành gật đầu.
Lý Tịnh đã bại trận, ông ta sẽ không bao chịu để yên đâu.
Lỡ như lần tới thiên đình cử một đội quân mười tỷ người, cộng với mười mấy Đại la kim tiên cùng ra trận, thì họ chắc chắn sẽ không thể chỉ dựa vào hai bộ lạc của mình mà đánh bại chúng được.
Việc thành lập một liên minh là cách tốt nhất để chống lại kẻ thù.
“Chúng tôi đồng ý thành lập liên minh.”
Triệu Quân Thành nói.
“Tuyệt quá!”
Các thủ lĩnh hồ hởi vui mừng.
Diệp Thiên nói: “Vậy thì mỗi người hãy phái mười tỷ quân tới chỗ chúng tôi để huấn luyện binh pháp. Từ nay về sau, bộ lạc nào tấn công các anh thì cũng chính là tấn công chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ phái quân tới giúp mọi người.”
“Được!”
Các thủ lĩnh đã gật đầu đồng ý.
Chẳng bao lâu, chuyện bảy bộ lạc đã thành lập một liên minh với hai bộ lạc Long Vũ và Thiên Thánh đã nhanh chóng lan ra khắp các Nam Chiêm Bộ Châu, khơi dậy những cuộc thảo luận sôi nổi giữa các bộ lạc lớn.
“Muốn thành lập liên minh thì phải cho bọn họ mười tỷ quân để huấn luyện binh pháp đối phó với thiên binh thiên tướng. Nếu bộ lạc bị tấn công thì bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ. Đây là chuyện tốt, tôi cũng muốn liên minh với bọn họ.”
“Nếu không liên minh, sau này, hai bộ lạc sẽ lớn mạnh hơn, nhất định sẽ tấn công chúng ta. Xem ra, vẫn nên thành lập liên minh thì tốt hơn.”
“Thành lập một liên minh với một bộ lạc hùng mạnh như vậy đúng là chuyện tốt, chúng ta nhất định phải liên minh với họ!”