“Haha!”
Tôn Ngộ Không cười lớn.
“Thật không ngờ, gậy Kim Cô của lão tôn lại chọc ra được kim quang bát quái, sức phòng ngự kinh khủng đến nỗi ngay cả Xích Cước Đại Tiên cũng không thể giẫm nát. Chẳng lẽ lão tôn đã chọc phải một cao thủ nào đang tu luyện trong núi này?”
Nói đến đây, hắn ta liền ngóc đầu về phía kim quang, muốn xem có ai ở dưới lỗ không.
Kết quả là, khi đầu hắn ta chạm vào kim quang, cảm giác như thể đâm vào một tấm sắt, vô cùng đau đớn.
Hắn ta hết dùng cánh tay huých thử, rồi lại lấy gậy Kim Cô ra đâm thử, nhưng vẫn không thể phá vỡ kim quang. Vậy nên hắn ta không thể chui đầu vào, cũng không thể nhìn thấy dưới cái lỗ rốt cuộc có thứ gì.
“Ba, kim quang bát quái này giống với cái đã xuất hiện khi bị chúng ta bị mấy tên cướp trên núi bao vây!”
Đóa Đóa hét lên.
“Đúng là giống nhau thật.”
Diệp Thiên gật đầu.
Nhưng hắn không nghĩ đến việc đi nghiên cứu kim quang kia, mà lập tức hét lớn: “Mọi người cứ để kim quang này ở đó trước đã, tập trung hỏa lực bắn phá quân địch, tiêu diệt địch trước, sau đó mới từ từ nghiên cứu kim quang sau!”
Hắn có thể đoán được, trên núi này nhất định phải có một cái đàn thờ, hơn nữa còn là đàn thờ có thể mang lại cho hắn một ký ức nào đó.
Vì vậy mà hắn mới muốn kết thúc trận chiến trước, sau đó phá vỡ kim quang rồi đi vào lấy ký ức, xem lần này có thể tìm được thứ gì hay ho.
“Được!”
Nghe được lời của Diệp Thiên, không ai quan tâm đến kim quang nữa, tất cả đều tập trung đối phó với thiên binh đối địch.
Bùm bùm bùm!
Xích Cước Đại Tiên liên tiếp tấn công, nhưng vẫn không tài nào phá vỡ được kim quang.
Cùng lúc đó, Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân cũng trở về không trung, lần lượt đổ nước và lửa xuống, nhưng cũng không lay chuyển được kim quang để uy hiếp đạo quân dưới mặt đất.
“Ba... Tình hình không ổn rồi. Bát quái này đã trở thành tấm chắn an toàn cho bọn chúng. Xích Cước Đại Tiên không thể giẫm lên, lửa và nước của hai vị tinh quân cũng không xuống dưới được. Thiên binh thiên tướng đã thiệt hại gần một nửa, ta cũng không còn sức đấu với bọn chúng nữa, nhanh chóng rút lui thôi. Nếu không thì ba tỷ quân sẽ bị bọn chúng diệt sạch mất!”
Na Tra thấy tình hình ngày một tệ đi thì vội vàng nói.
Lý Tịnh tức giận: “Đã tổn thất gần một tỷ rưỡi thiên binh thiên tướng, giờ còn bại trận thì ta còn mặt mũi nào về gặp Ngọc Hoàng nữa?”
Ông ta hoảng sợ vô cùng.
Đem nhiều quân như vậy đến đây rồi lại thua trận trở về. Ngọc Hoàng nhất định sẽ trách mắng ông ta không ra gì, mấy vị tiên khác sẽ cười nhạo ông cho đến chết. Vậy nên giờ ông ta đang cảm thấy vô cùng rất căng thẳng.
“Ba, rừng còn xanh thì sợ gì không có củi đốt. Nếu không rút thì thương vong sẽ càng lớn, đến lúc đó sẽ càng thêm xấu hổ.”
“Hơn nữa bỗng nhiên lại có hiện tượng kỳ lạ xuất hiện. Chúng ta có thể sử dụng việc này như một lý do cho sự thất bại của mình. Chúng ta có thể nói rằng có cao thủ đứng đằng sau để giúp đỡ chúng. Điều đó đã dẫn đến sự thất bại của chúng ta. Như vậy thì Ngọc Hoàng cũng không thể trách chúng ta được. Ai bảo là họ có người giúp chứ?”
Na Tra ra sức khuyên nhủ.
“Lý Thiên Vương, Tam thái tử nói có lý. Cứ nói là Trấn Nguyên Tử đã bí mật giúp đỡ chúng, dẫn đến thất bại của chúng ta. Ngọc Hoàng sẽ không có lý do gì để trách chúng ta cả.” Đa Văn Thiên Vương thuyết phục.
Xích Cước Đại Tiên và hai tinh quân cũng quay lại khuyên Lý Tịnh trở về.
“Xem ra chỉ có thể làm vậy thôi.”
Lý Tịnh không còn cách nào khác, phải chăng có bất cứ giải pháp nào dù chỉ là nhỏ nhất thì ông ta cũng không phải đưa ra quyết định này.
Ông ta đã quá bất lực, chỉ đành phát lệnh: “Toàn quân rút lui!”
Theo lệnh của ông ta, đại quân một bên chống trả, một bên tháo chạy.
“Hú hú hú!”
Quân đội của Diệp Thiên chợt vỡ òa.
“Thắng rồi! Chúng ta lại đánh thắng thiên binh thiên tướng rồi!”
Tất cả đều hân hoan không ngớt.
Họ nhảy nhót ăn mừng trong niềm vui chiến thắng, khiến cho cả ngọn núi Gánh Mộc cũng rung chuyển theo.
“Thật tuyệt vời! Hai bộ lạc Long Vũ và Thiên Thánh hùng mạnh đến mức đánh bại ba tỷ thiên binh thiên tướng, số binh sĩ thương vong cũng ngang ngửa với thiên binh thiên tướng. Đúng là đại thắng mà!”
“Đúng là mạnh thật. Đây chắc chắn là đội quân có khả năng đánh trận nhất ở Nam Chiêm Bộ Châu!”
“Đúng vậy. Tôi hoàn toàn phục rồi. Tôi còn tưởng rằng bọn họ sẽ thua thảm hại, không ngờ lại thắng lớn. Chẳng trách bọn họ dám tới đây đánh chặn thiên binh, bọn họ quả thực không sợ chúng!”
“...”
Người xem xôn xao bàn tán, tất cả đều tung hô sức mạnh quân đội của hai bộ lạc Long Vũ và Thiên Thánh.
Nhưng cũng có người khinh thường nói: “Nếu không phải bọn họ đánh lén hai tinh quân Thủy Đức và Hỏa Đức, tranh thủ được thời gian nghỉ ngơi, còn cả việc bỗng nhiên có một kim quang bát quái khiến Xích Cước Đại Tiên và hai tinh quân không thể tấn công thì hiện tại có lẽ họ đã thua rồi.”
Ngay sau đó liền có người bắt bẻ: “Cho dù kim quang bát quái không xuất hiện thì hai bộ lạc Long Vũ và Thiên Thánh cuối cùng cũng sẽ chiến thắng. Bởi vì lúc kim quang xuất hiện, thiên binh thiên tướng đã tổn thất hơn một tỷ quân rồi. Bọn họ yếu thế nên mới phải quay về trời.”
“Còn về việc Triệu Quân Thành đánh lén hai tinh quân, đó rõ ràng là một chiến thuật tốt. Sao anh không nghĩ đến việc nếu thiên binh thiên tướng không có hai tinh quân đã bị đánh bại rồi?”
“Đúng đấy.” Có người nói: “Người ta thắng thì cũng đã thắng rồi, đừng có mà ghen tị nữa. Việc họ có sức mạnh là thật. Đây là điều chúng ta không thể phủ nhận.”
Những người xem tiếp tục bàn luận.
Lúc này, Diệp Thiên mới nói: “Thủ lĩnh, anh sắp xếp mấy người đi tìm thủ lĩnh Triệu xem anh ta ra sao rồi.”
Chu Khuê ngay lập tức bố trí người đi tìm kiếm.
“Kỳ quái, kim quang này phát ra từ thứ gì vậy, sao có thể đẩy lùi thiên binh thiên tướng mà vẫn chưa biến mất, kì lạ thật!”
Tôn Ngộ Không đi vòng quanh kim quang, gãi đầu khó hiểu.
Theo lý mà nói, một đại năng có thể thôi thúc nó phóng ra. Tuy nhiên, bây giờ Thiên binh thiên tướng đều đã rút lui, kim quang cũng nên thu lại rồi mới phải.
Kim quang vẫn luôn phát sáng đã là rất mạnh rồi, nhưng việc nó không có dấu hiệu biến mất khiến hắn ta đặc biệt khó hiểu.
“Ba, lần trước ba không biết làm thế nào để phá vỡ kim quang, nhưng sau đó đột nhiên lại mở ra được, ba có nhớ đã làm như thế nào không?” Đóa Đóa hỏi.
Diệp Thiên lắc đầu, nhớ lại cảnh phá vỡ kim quang lần trước.
Đó là lúc hắn bị đánh bay ra ngoài rồi va vào kim quang, sau đó thì kim quang cũng bị phá vỡ theo.
Nghĩ đến đây, hắn liền thử lao người về phía kim quang.
Kết quả là bị đập cho hoa mắt chóng mặt, mà kim quang vẫn không xi nhê gì.
“Kỳ là.”
Diệp Thiên cau mày.
“Tại sao khi bị người khác đánh va vào kim quang thì nó vỡ ra, nhưng khi chủ động đâm vào thì lại không phá được?”
Hắn vô cùng khó hiểu.
“Chẳng lẽ lực của việc bị hất ngược và bay ra ngoài còn lớn hơn việc chủ động đâm vào sao?”
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên cắn răng đâm thật mạnh vào kim quang, lực va chạm không kém lực va chạm khi bị đánh lên.
Bùm!
Kim quang không bị phá vỡ, nhưng hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!