Lúc này, ba tỷ thiên binh thiên tướng càng ngày càng tiến tới gần núi Gánh Mộc.
Khi đi ngang qua một thành phố, bên dưới chợt truyền tới âm thanh huyên náo.
“Thiên binh thiên tướng, hai thủ lĩnh bộ lạc Long Vũ và Thiên Thánh đã nhắn rằng, nếu có bản lĩnh thì đến núi Gánh Mộc quyết chiến. Bọn họ đã ở nơi đó chờ các người rồi đấy!”
“Hai vị thủ lĩnh bộ lạc nói, nếu như các người không đến, thì thật đáng khinh thường!”
“Họ cũng nói rằng núi Gánh Mộc sẽ là mồ chôn của thiên binh thiên tướng, dọa rằng sẽ khiến ba tỷ thiên binh thiên tướng các người nằm lại đó!”
“...”
Nghe thấy âm thanh từ phía dưới truyền đến, ba tỷ quân đột nhiên dừng lại.
“Quái lạ.”
Lý Tịnh cau mày nói: “Theo lý mà nói, họ đã biết trước rằng đội quân của chúng ta sẽ tấn công, đáng ra phải sợ hãi và giải tán bộ lạc để chạy trốn mới đúng. Sao lại dám khai chiến với chúng ta ở núi Gánh Mộc? Còn dọa sẽ tiêu diệt chúng ta nữa. Liệu có bẫy không?”
Các tướng đều im lặng.
Không lâu sau, Dương Tiễn lên tiếng: “Bẫy gì chứ, chúng đang diễu võ giương oai để làm chúng ta sợ hãi thì có. Nếu chúng ta sợ, chúng ta sẽ thực sự rơi vào bẫy của chúng!”
“Có lý!” Na Tra nói: “Chúng tôi đã đi điều tra rồi, chúng chỉ có vài tỷ quân đang được huấn luyện. Cho dù vài tỷ quân đó có nắm vững binh pháp thì chúng ta cũng không sợ. Với sức mạnh của thiên binh thiên tướng, chúng ta thừa sức sẽ tiêu diệt chúng.”
Nhưng Lý Tịnh vẫn cau mày: “Nhưng bản soái lại nghĩ chuyện này rất không bình thường. Trong đó chắc chắn phải có bí mật nào đó.”
Nói đến đây, ông ta hét xuống phía dưới: “Các người có biết họ có bao nhiêu quân không?”
“Hai mươi tỷ, hai mươi tỷ quân đang sung sức chờ tiêu diệt các người!” Có người trả lời.
Sắc mặt Lý Tịnh đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: “Không phải các người nói bọn họ chỉ có năm sáu tỷ quân thôi à. Sao đột nhiên có đến hai mươi tỷ? Chuyện này là sao?”
“Nếu như hai mươi tỷ quân đều nắm được binh pháp như ở Hắc Phong Trại, thì ba tỷ quân của chúng ta sẽ không thể địch nổi, ít nhất phải có năm sáu tỷ quân mới có thể đọ sức với bọn chúng.”
Ông ta nhất thời rối rắm.
Nếu hai mươi tỷ quân đều được huấn luyện binh pháp thì sẽ là một thảm họa đối với họ.
Còn nếu hai bộ lạc kia chỉ đang phô trương thanh thế để làm họ sợ hãi, giờ mà rút quân quay về, Ngọc Hoàng sẽ không trọng dụng ông ta nữa.
Vì vậy mà ông ta không biết nên tiến hay lui.
“Lý Thiên Vương, ông quá lo rồi.”
Dương Tiễn cười nói: “Đừng nói là hai mươi tỷ, cho dù là hai trăm tỷ quân thì hai bộ lạc kia cũng hoàn toàn có thể lấy bù nhìn ra che mắt mà.”
“Mấu chốt tùy thuộc vào thực lực của quân đội như thế nào, biết đâu chúng chỉ tìm những người tu vi thấp, già yếu, bệnh tật để đủ quân số thì sao. Nếu chúng lập được đội hình hàng trăm triệu quân trên núi, thì thiên đình của chúng ta đã bị lật đổ từ lâu rồi.”
“Vì vậy, tôi nghĩ rằng, trong đội quân hai mười tỷ của họ, chỉ có năm hoặc sáu tỷ mà chúng ta phát hiện được là những người thực sự có khả năng chiến đấu. Còn lại đều là đồ trang trí, lấy số lượng ra để hù dọa chúng ta mà thôi.”
“Nếu chúng thực sự có một đội hai mươi tỷ quân thì chỉ cần nằm phục kích trước cửa nhà, đợi chúng ta vào bẫy và giết là được. Tại sao còn phải đi đến tận núi Gánh Mộc để khai chiến rồi làm chúng ta sợ hãi, đề phòng làm gì. Nếu giờ chúng ta sợ hãi bỏ chạy thì chẳng phải chúng đã tốn công vô ích sao?”
“Vậy nên Lý Thiên Vương có thể yên tâm rằng chúng chắc chắn chỉ đang muốn dọa chúng ta mà thôi. Biết rằng không phải là đối thủ của chúng ta nên chỉ có thể liều lĩnh thử xem có thể đuổi chúng ta đi hay không. Vì vậy chúng ta không thể để bị lừa. Nếu chúng ta thật sự rút quân thì sẽ bị bọn chúng cười nhạo đến chết!”
Những lời này đã thuyết phục được Lý Tịnh.
Ngay cả Xích Cước Đại Tiên, Thủy Đức Tinh Quân, Hỏa Đức Tinh Quân và các vị tiên khác cũng gật gù đồng ý.
“Nhị Lang Chân Quân nói đúng. Chúng chắc chắn đang khoa trương để làm chúng ta sợ hãi. Nếu tôi đoán không nhầm, nếu chúng ta nói rằng dù có bao nhiêu người, chúng ta cũng sẽ tiêu diệt sạch, thì chúng nhất định sẽ rút quân chạy trốn. Vậy nên ta hãy nói rằng, chúng ta sẽ đến xem xem có đúng là có từng ấy quân hay không, nếu là thật thì chúng ta sẽ rút quân. Như vậy thì bọn chúng sẽ tiếp tục chờ chúng ta đến, lúc đó chúng muốn chạy thì cũng đã muộn.”
Thủy Đức Tinh Quân nói.
“Có lý.”
Lý Tịnh gật đầu, sau đó hét xuống phía dưới: “Thật sao? Hai mươi tỷ quân. Tại sao bản soái lại không hay biết gì? Theo điều tra của bản soái này mấy ngày trước, bọn họ chỉ có mấy tỷ người, bản soái sẽ quyết định đi kiểm tra xem. Nếu họ có hai mươi tỷ quân thật thì chúng ta sẽ không đánh trận này nữa.”
Vừa nói, ông ta vừa ra lệnh: “Toàn quân nghe đây, tiến nhanh lên núi Gánh Mộc xem bọn chúng có hai mươi tỷ quân hay không!”
“Vâng!”
Ba tỷ thiên binh thiên tướng cấp tốc lên đường.
Những lời của Lý Tịnh nhanh như gió, lan truyền khắp Nam Chiêm Bộ Châu.
Một số người cho rằng Lý Tịnh chỉ đang nói đùa, ba tỷ thiên binh thiên tướng sẽ không bao giờ sợ hãi trước đội hai mươi tỷ quân bộ lạc.
Một số người thì tin rằng Lý Tịnh đang nói thật, bởi vì thiên binh thiên tướng đã bị đánh bại một lần ở Hắc Phong Trại rồi.
Vô số các phỏng đoán khác nhau được đưa ra.
Nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng Lý Tịnh đang nói đùa. Các thiên binh thiên tướng sẽ không bao giờ sợ hãi trước đội của hai mươi tỷ người kia.
Cũng vào lúc này.
Tại núi Gánh Mộc.
Khi tin tức truyền đến, thủ lĩnh và những thủ lĩnh cấp cao của hai bộ lạc liền bật cười.
“Không sợ bọn chúng tới, chỉ sợ bọn chúng không tới. Thủ đoạn này tuy là lấy giả làm thật, nhưng có thể lừa được bọn chúng vào tròng. Khi chúng đến, nơi đây sẽ trở thành mồ chôn của tất cả!” Triệu Quân Thành nói.
“Haha!”
Mọi người đều cười vang.
Nhìn thấy bọn họ tươi cười vui vẻ như vậy, mấy chục bộ lạc gần đó đến xem náo nhiệt cũng thăm hỏi và bàn tán xôn xao.
“Bọn họ trông vui như vậy, chẳng lẽ đã nắm chắc việc đánh bại thiên binh thiên tướng rồi sao?”
“Chắc chắn cái gì chứ? Tôi nghĩ họ tưởng Lý Tịnh bị lừa, tưởng rằng đám người Lý Tịnh qua đây, thấy có đội hai mươi tỷ quân liền sợ hãi bỏ đi. Họ cười rất vui vẻ nhưng không hề biết là chính mình mới là người bị Lý Tịnh lừa. Ông ta không những không bỏ chạy mà còn tiêu diệt hết bọn họ!”
“Cũng có lý, xem ra là gậy ông đập lưng ông, ngày tàn của họ sắp đến rồi.”
“...”
Một người đứng đầu đoàn kêu to: “Hỡi thủ lĩnh bộ lạc Thiên Thánh và Long Vũ vĩ đại. Thủ lĩnh của chúng tôi nói, các anh thật can đảm, dám chiến đấu với thiên binh thiên tướng, muốn phái một tỷ quân tới giúp các anh chiến đấu, các anh có muốn không?”
“Muốn hay không?”
Hai thủ lĩnh nhìn Diệp Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!